Trà Xanh Mê Người - 42.1
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:51:02
Lượt xem: 6
Chương 42.1:
Nguy Dịch Dao gầy đi rất nhiều, làn da cũng rám nắng, trên mặt có một vết sẹo dài, có thể thấy những năm tháng qua y đã phải trải qua rất nhiều gian khổ.
Nhưng vết sẹo kia cũng không thể che lấp được dung mạo tuấn tú của y, quanh người y không còn vẻ tôn quý như trước kia nữa mà thay vào đó là khí chất trầm ổn, sắc bén, đôi mắt sâu thẳm, nhưng khi nhìn về phía nàng lại tràn đầy tình cảm.
Thanh kiếm trong tay y rơi xuống đất, y ôm chặt Lâm Thời Trà.
Lâm Thời Trà vòng tay qua cổ y, vùi mặt vào n.g.ự.c y: “Chàng trở về rồi.” Nàng òa khóc.
“Xin lỗi.” Giọng nói của Nguy Dịch Dao run rẩy, siết chặt vòng tay, không muốn buông nàng ra: “Ta đến muộn.”
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Trong khoảng thời gian khó khăn, Nguy Dịch Dao thường cùng các huynh đệ ngồi quanh đống lửa, kể cho nhau nghe về những câu chuyện của mình, những tướng lĩnh khác cũng vậy, bọn họ bày tỏ nỗi nhớ quê nhà, nhớ người thân.
Người mà Nguy Dịch Dao nhắc đến nhiều nhất chính là Lâm Thời Trà.
Vì vậy, mọi người đều biết chủ tử nhà mình và Lâm tiểu thư đã phải trải qua những gì, bọn họ bị ép phải chia cách, trước là bị cựu hoàng hoành đao đoạt ái, sau là bị Kỳ Dạ cưỡng ép cướp đoạt.
Khi Kỳ Dạ tạo phản, Lâm tiểu thư vì bảo vệ chủ tử đã ủy thân ở bên cạnh hắn, các tướng lĩnh đều vô cùng khâm phục Lâm tiểu thư.
Nhìn thấy hai người ôm nhau, bọn họ đều buông vũ khí xuống, vỗ tay chúc mừng.
Lâm Thời Trà khóc đến mức ngượng ngùng, vùi mặt vào n.g.ự.c Nguy Dịch Dao, tức giận nói: “Chàng... chàng đã nói gì với bọn họ? Chàng nhìn bọn họ kìa!”
Nguy Dịch Dao ho khan hai tiếng, quay mặt đi, lớn tiếng ra lệnh: “Còn không mau thu dọn hoàng thành đi? Ồn ào cái gì? Da mặt phu nhân nhà ta mỏng lắm.”
Vừa dứt lời, Lâm Thời Trà đã đánh y một cái.
Mọi người cười lớn, sau đó giải tán.
Nguy Dịch Dao bế Lâm Thời Trà lên, đi thẳng lên đỉnh Tụ Huy điện, đứng ở đây có thể nhìn thấy toàn cảnh hoàng cung.
Lâm Thời Trà hỏi y những năm qua sống như thế nào, Nguy Dịch Dao dùng giọng điệu bâng quơ kể lại những chuyện đã trải qua.
Ban đầu để hòa nhập vào cuộc sống biên quan, y đã làm rất nhiều việc nặng nhọc. Ở kinh thành được nuôi dưỡng kỹ lưỡng, đến nơi đó không được mấy ngày, trong tay đã nổi lên vết chai. Vết đao trên mặt là lúc ra chiến trường bị người Ngụy quốc làm bị thương, y bộc phát ý chí cầu sinh phản sát thành công, từ đó về sau mới có sự thay đổi long trời lở đất.
Nói đến khu vực biên quan, Lâm Thời Trà hỏi: “Vậy khu vực phòng thủ bên kia thì sao? Nhỡ đâu thái tử Ngụy quốc trở mặt thì làm sao bây giờ?”
Nguy Dịch Dao khẽ cười: “Sẽ không.” Y thản nhiên nói hai chữ này.
Cùng lúc đó, tại biên ải Thịnh quốc, những tên lính giả dạng làm binh lực Thịnh quốc kia, một đêm đều nôn mửa đến kiệt quệ, ngay cả kẻ ngốc cũng nhìn ra được là bị Nguy Dịch Dao tính kế.
Uy Viễn đại tướng quân nhanh chóng hành động, ông ấy dẫn theo một đám tướng lĩnh còn chưa rời khỏi quan ải, thừa dịp quân địch suy yếu liền ra tay, khu vực biên ải Thịnh quốc không có trọng binh trấn giữ, trở nên yếu ớt không chịu nổi một đòn tấn công. Uy Viễn đại tướng quân đánh thẳng một mạch vào sào huyệt, chiếm lĩnh mười ba thành trì của Thịnh quốc.
Lãnh thổ Thịnh quốc lập tức bị thu hẹp một phần ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-me-nguoi/42-1.html.]
Thái tử Ngụy quốc vô cùng tức giận, không ngờ Nguy Dịch Dao lại là kẻ tiểu nhân, âm thầm tính kế hắn ta.
“Nguy Dịch Dao, ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Nguy Dịch Dao nhìn chăm chú vào khuôn mặt Lâm Thời Trà, do dự một lát mới dám đưa tay chạm vào nàng. Y chậm rãi nắm lấy tay nàng, sau đó mới dám mạnh dạn hơn một chút, nắm chặt cả bàn tay của nàng trong lòng bàn tay mình.
Lâm Thời Trà quay đầu lại nhìn y, mỉm cười lên tiếng: “Chàng làm gì vậy?”
“Ta hơi nhớ nàng.”
Thời gian xa cách quá dài, y lại hơi ngại ngùng không dám động vào nàng, có lẽ là vì không chắc chắn được tình cảm của nàng.
Từ “hơi” này nói ra thật quá mức dè dặt.
“A Dao...”
Nàng gọi tên y vẫn dịu dàng như trước, nàng nói: “A Nghiêu, ta...”
“Nàng vẫn có thể làm hoàng hậu của ta chứ? Ta trở về là để thực hiện lời hứa năm đó.” Nguy Dịch Dao cắt ngang lời nàng.
“Ta không thể mang thai, cả đời này cũng không thể sinh con cho chàng được.” Giọng Lâm Thời Trà rất nhỏ.
Nguy Dịch Dao lại không chút do dự: “Không sao, vậy thì đừng sinh con nữa.”
Lúc này Lâm Thời Trà mới ngẩng đầu lên: “Chàng...”
“Ta chỉ muốn một mình nàng thôi.” Y nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Ta có thể ôm nàng không?”
Nàng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của y, mắt đỏ hoe nhưng vẫn mỉm cười: “Được.”
Y coi nàng như bảo vật, nâng niu trân trọng từng chút một, ngay cả khi ôm cũng sợ thân thể từng xông pha trận mạc của mình quá cứng rắn, làm nàng đau.
Không có con cũng không sao, y =muốn cả đời này chỉ yêu mình nàng.
Y không nói mình chỉ yêu mình nàng nhưng lại dùng hành động thiết thực để chứng minh tất cả. Không nạp phi, không nạp thiếp, cả hậu cung chỉ có một mình Lâm Thời Trà.
Lâm Thời Trà yêu cầu gì y đều đồng ý, cho dù có muốn mạng sống của y, y cũng không từ chối.
Đồng thời y ra tay tàn nhẫn, cả hoàng cung chìm trong biển máu, những phi tần của Kỳ Dạ kia có âm mưu gì, y lập tức hạ lệnh g.i.ế.c sạch. Ngày hôm đó, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp hậu cung, Lâm Thời Trà nghe cũng phải rùng mình.
Y hành sự đơn giản thô bạo, các vị đại thần, hễ ai dám bất mãn với y, lập tức bị lôi ra c.h.é.m đầu. Y lạnh lùng, tàn bạo, vô tình, chỉ có sự dịu dàng đều dành hết cho một mình Lâm Thời Trà.
Sự dịu dàng của bạo quân trở thành thứ mà chỉ riêng hoàng hậu mới có được.