Trà Xanh Mê Người - 39.1
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:44:12
Lượt xem: 2
Chương 39.1:
“Ngươi nói cái gì?”
Kỳ Dạ quay đầu lại nhìn nàng, nhéo nhéo sống mũi, hơi đau đầu.
Ánh nắng trưa chan hòa, xe ngựa trong hoàng cung nhanh chóng chạy ra ngoài, dừng lại trước phủ Lâm gia.
Gia đinh mở cửa nhìn thấy Lâm Thời Trà mặc y phục hoa lệ, sợ đến mức chân run lẩy bẩy: “Hoàng... hoàng... hoàng... hoàng hậu nương nương về rồi!”
Nói xong chạy như bay vào trong phủ gọi người.
Nửa canh giờ sau, Lâm Thời Trà ngồi ở vị trí chủ vị, Lâm phụ vội vã chạy về, quả nhiên nhìn thấy trưởng nữ của mình, đầu óc ông như muốn nổ tung: “Thần bái kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Ánh mắt Lâm Thời Trà dừng lại trên người hai nữ tử đi phía sau, người có khí chất dịu dàng chính là Cố Phương Hoa, người còn lại có dung mạo diễm lệ, thoạt nhìn không phải người an phận chính là thiếp thất mà lúc Lâm mẫu còn sống đã tự mình tìm đến cho Lâm phụ để sinh nhi tử nối dõi.
Nửa năm nay Lâm mẫu nghe theo lời khuyên của nàng, thật sự đã tìm kiếm người thích hợp nhưng những người đó làm sao có thể đấu lại Cố Phương Hoa do nàng cẩn thận lựa chọn.
Lâm mẫu còn tính kế hãm hại Cố Phương Hoa nhưng lại không biết rằng thiếp thất mà bà tìm đến không lâu sau đã bị Cố Phương Hoa thu phục.
Hai người hợp tác với nhau, âm thầm ra tay với Lâm mẫu.
Chính vì vậy mới xảy ra chuyện Lâm mẫu rơi xuống giếng mà chết.
Lâm Thời Trà nhìn chằm chằm nữ tử có dung mạo xinh đẹp kia, hỏi: “Vị này là...?”
Lâm phụ hơi xấu hổ, đáp: “Hồi bẩm nương nương, đây là Liễu di nương do mẫu thân người cho người đưa vào phủ lúc còn sống.”
“Ồ.” Lâm Thời Trà thản nhiên lên tiếng.
“Mẫu thân của bổn cung sao lại đột nhiên rơi xuống giếng mà chết, phụ thân có manh mối gì không?” Lâm Thời Trà hỏi Lâm phụ.
Lâm phụ tỏ vẻ hổ thẹn: “Có lẽ là lỗi của ta, mấy hôm trước bà ấy định hạ độc Cố di nương bị ta phát hiện, ta bèn cấm túc bà ấy, cũng bởi vì ta quá tức giận nên không để ý đến lời cầu xin, có lẽ bà ấy tuyệt vọng quá, nên mới như vậy...” Nói đến đây Lâm phụ vô cùng hối hận và áy náy.
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Dù sao Lâm mẫu cũng đã theo ông hai mươi năm, tình cảm chắc chắn là vẫn còn.
“Ồ? Không phải có kẻ nào đó giở trò sau lưng sao?” Ánh mắt Lâm Thời Trà nhìn chằm chằm hai nữ tử, hai người họ lập tức “bịch” một tiếng, quỳ xuống dập đầu nói: “Nương nương minh xét, việc này hoàn toàn không liên quan đến chúng ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-me-nguoi/39-1.html.]
Hai người liên tục dập đầu đến mức trán đỏ ửng.
Lâm phụ cũng hơi bất mãn khi nữ nhi mình lôi kéo hai thiếp thất vào chuyện này: “Chuyện này không liên quan đến họ.”
Lâm Thời Trà tức giận, đập bàn đứng bật dậy: “Chẳng lẽ Lâm đại nhân đang sủng thiếp diệt thê sao?”
“Hoàng hậu nương nương!” Lâm phụ tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng nhưng ngại thân phận nên không thể làm gì Lâm Thời Trà.
Chính nàng cũng là thiếp thất, vậy mà có gan nói ông sủng thiếp diệt thê!
Trong lòng Lâm phụ tràn đầy lửa giận nhưng trên mặt không dám nói gì, chỉ có thể quỳ xuống nhận lỗi.
“Chuyện này bổn cung chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng!” Lâm Thời Trà lạnh lùng nói.
Trong rừng đào của Lâm phủ, Lâm Thời Trà đứng dưới một gốc đào. Một lúc sau, Cố Phương Hoa mới lặng lẽ đến, khẽ gọi: “Nương nương.”
Lâm Thời Trà xoay người lại, lạnh lùng nói: “Ta muốn trong vòng ba tháng ngươi phải mang thai con của Lâm phủ, chắc chắn phải là nhi tử.”
Cố Phương Hoa ngẩn người: “Nhưng mà lão gia...” Đã sớm bị hạ độc, không thể sinh con rồi.
Lâm Thời Trà vẫn giữ nguyên biểu cảm, chỉ khẽ nhếch mép: “Hả?”
Cố Phương Hoa lập tức hiểu ý của Lâm Thời Trà, cúi đầu đáp: “Vâng, nương nương, nô tỳ chắc chắn làm được.” Dù là bế một nhi tử về hay là phải đi dan díu với nam nhân khác, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ là được.
“Sau này nhi tử của ngươi kế thừa vị trí của ông ấy, ngươi có thể an hưởng vinh hoa phú quý.” Ý trong lời nói của Lâm Thời Trà rất khó đoán.
“Vâng, nương nương.” Giọng điệu của Cố Phương Hoa càng thêm cung kính hơn vài phần.
Nơi biên ải xa xôi.
“A Hưu, giặt hết đống quần áo này đi rồi vào đây ăn cơm.”
Nam nhân đang cởi áo giáp ở đằng xa lên tiếng, trên mặt y có một vết sẹo, nhìn qua có vẻ ngoài yếu ớt, đang ôm đống quần áo bẩn đi ra bờ sông giặt giũ.
Hóa ra nam nhân này chính là Nguy Dịch Dao, sau khi g.i.ế.c c.h.ế.t một binh sĩ ở biên ải đã mạo danh thế chỗ, y biết chắc chắn Kỳ Dạ sẽ tìm cách g.i.ế.c c.h.ế.t mình nên mới tương kế tựu kế, khiến cho Kỳ Dạ tưởng rằng y đã chết.
Y ẩn náu ở biên ải chờ đợi thời cơ thích hợp.