Trà Xanh Mê Người - 20
Cập nhật lúc: 2024-11-03 14:17:48
Lượt xem: 11
Trì Tỉnh vội vội vàng vàng chạy đến hội trường, giữa đường đụng phải Biên Hành, hai người vừa gặp mặt đã trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu nhường ai, cứ bám riết lấy nhau, sống c.h.ế.t phải đi song song, không cho phép đối phương đi nhanh hơn mình một bước.
Trong mắt người ngoài, trông hai người cứ như gay vậy.
Bên kia Cốc Nhân và Hoắc Dĩ Nam đang trò chuyện, cô ta cũng biết được đôi điều về Lâm Thời Trà, hóa ra cô gái này cũng rất dễ mềm lòng, lúc đầu Cốc Nhân tức giận mắng Lâm Thời Trà chẳng qua là vì thấy cô chạy đi chạy lại giữa đám con trai nên bực mình mà thôi, bây giờ nghĩ lại, cô ta thấy mọi chuyện thật phức tạp.
Âm thanh trên sân khấu bỗng im bặt, tấm màn từ từ được kéo ra, một cô gái ngồi trước cây đàn piano đặt giữa sân khấu.
Cốc Nhân huých khuỷu tay vào người Hoắc Dĩ Nam: “Bảo bối nhỏ của cậu kìa.”
Hoắc Dĩ Nam không nói gì nhưng ánh mắt lại nhìn lên sân khấu.
Mức độ khó của bản nhạc piano mà Lâm Thời Trà diễn tấu không cao, từng nốt nhạc cũng không dồn dập, trái lại chậm rãi trầm thấp, rõ ràng không yêu cầu tốc độ cao đối với người chơi. Nhưng trong tiếng đàn lại ẩn chứa cảm xúc vô cùng dạt dào.
Người nói chuyện dưới khán đài vô thức hạ thấp giọng, đây chính là sự khẳng định lớn nhất về năng lực của nghệ sĩ diễn tấu.
Lúc này Lâm Thời Trà như một con bướm trắng bay lượn, yên tĩnh đậu trên phím đàn trắng đen, mỗi một động tác đều diễn tấu nên một bản nhạc hoàn mỹ.
Cô rũ mắt xuống, đầu ngón tay thon dài, đẹp đẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Đột nhiên tiếng thở dài bên tai Hoắc Dĩ Nam khiến cậu ấy giật mình chú ý, Cốc Nhân đang nói: “Rất hay...” Không có ẩn ý gì, chỉ đơn thuần là một câu nói bình thường.
Hoắc Dĩ Nam cứ ngồi như vậy, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, cậu ấy phát hiện mình đang cầm điện thoại, dường như vô thức muốn mở ra xem thử câu hỏi ải thứ mười mà Lâm Thời Trà gửi cho mình.
Trong tiềm thức, rốt cuộc cậu ấy vẫn muốn biết Lâm Thời Trà muốn tặng quà gì cho mình.
Người bên cạnh gọi Cốc Nhân đi vệ sinh, hai người khom người đi ra khỏi chỗ ngồi, chỉ còn lại Hoắc Dĩ Nam đang trầm tư.
Một bản nhạc kết thúc, trận đấu bước vào thời gian nghỉ giữa giờ, khán giả có thể tự do rời khỏi chỗ ngồi để mua đồ ăn, thức uống hoặc đi vệ sinh, dù sao thì cũng đã đến giờ ăn trưa.
Thẩm Mặc đột nhiên xuất hiện trong hội trường, từ xa đã nhảy dựng lên vẫy tay về phía Lâm Thời Trà: “Trà Trà!”
Dường như Thẩm Mặc không hề biết mình đã thu hút sự chú ý của toàn hội trường, một tay cầm một ổ bánh mì, một tay cầm hai chai sữa, trên mặt tràn đầy nụ cười rạng rỡ, dưới ánh mắt của mọi người, cậu ấy bước đến bên cạnh Lâm Thời Trà: “Mình mua đồ ăn nè, cậu đói chưa? Uống sữa đi này, ngón tay có đau không? Mình thấy cậu vừa đàn piano hay lắm.” Nói một tràng dài, cậu ấy lập tức vặn nắp chai sữa đưa cho Lâm Thời Trà.
Vẻ mặt trông chờ được khen ngợi.
“Cảm ơn.” Lâm Thời Trà mỉm cười nhận lấy uống một ngụm.
Thẩm Mặc tíu tít nói chuyện phiếm với Lâm Thời Trà, sau khi nhìn thấy Hoắc Dĩ Nam, cậu ấy lập tức cảnh giác. Thẩm Mặc không nói gì, bước đến trước mặt Lâm Thời Trà, che khuất tầm mắt của Hoắc Dĩ Nam.
“Hả?” Lâm Thời Trà khó hiểu.
“Cậu ta nhìn cậu kìa, mình ghen đấy.” Thẩm Mặc không chút che giấu, hơn nữa Lâm Thời Trà nhìn đi đâu, cậu ấy sẽ lập tức dùng cơ thể mình chắn hướng đó, dù sao cũng không cho phép cô nhìn Hoắc Dĩ Nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-me-nguoi/20.html.]
Lâm Thời Trà: “À...” Cô nghiêng người nắm lấy cánh tay Thẩm Mặc, thò đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Hoắc Dĩ Nam, quả nhiên cậu ấy đang lạnh nhạt nhìn qua, sắc mặt khó hiểu.
Thẩm Mặc vốn đang không vui vẻ, kết quả bị Lâm Thời Trà ôm như vậy, trong lòng lâng lâng như bước trên mây, không biết đây là đâu nữa.
Lâm Thời Trà hỏi: “Hoắc Dĩ Nam, cậu giải được câu hỏi đó chưa?”
Hoắc Dĩ Nam không muốn để ý đến cô, nói đúng ra là thấy cô và Thẩm Mặc thân mật, nên mới không muốn để ý đến cô. Nhưng mà dáng vẻ nhỏ nhen, muốn độc chiếm Lâm Thời Trà của Thẩm Mặc khiến cậu ấy thấy chướng mắt, một lúc sau mới trả lời: “Chưa xem.”
Lâm Thời Trà lập tức rưng rưng nước mắt.
Hội trường vốn đang yên tĩnh, lúc này từ cửa truyền đến hai giọng nam sinh, lần nữa thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Hóa ra là Biên Hành và Trì Tỉnh.
Không biết hai người đang cãi nhau cái gì.
“... Cậu là cái thá gì, dám đi hơn tôi một bước, bụng dạ cậu thật khó lường, hừ hừ.”
“Vì chân tôi dài, cậu mau tránh xa Lâm Thời Trà ra.”
“Chân tôi ngắn á??? Mẹ nó, cởi quần ra so xem!”
“Ai thèm so với cậu, biến đi cho tôi.”
“Không phải cậu chỉ cao hơn tôi hai cm sao? Đắc ý cái gì chứ?”
“Hai cm thì cũng là cao hơn, hứ!”
Bên cạnh có người nhận ra hai người họ.
“... Đàn anh, không phải anh nói hội học sinh có việc, không đến tham gia thi đấu sao?”
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
“... Đại ca, không phải anh nói những người tham gia thi đấu đều là một lũ ngốc, không thèm đến sao?”
Trì Tỉnh/Biên Hành: ... Bởi vì vừa mới nhớ ra Lâm Thời Trà cũng tham gia!
Thế nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Mặc đang ôm Lâm Thời Trà, hai người lập tức bùng nổ, mục tiêu đều hướng ra ngoài.
Trì Tỉnh: “Thẩm Mặc, bỏ cái tay ra!” Cậu ta trừng mắt với Thẩm Mặc, muốn kéo Lâm Thời Trà qua.
Biên Hành: “... Người ta đang ăn, ôm cái gì, không thấy nóng à?”
Thẩm Mặc hất cằm: “Tôi thích ôm đấy, cậu, Trì Tỉnh, có tôi ở đây, cậu đừng hòng bắt nạt Trà Trà!” Trong mắt cậu ấy, Trì Tỉnh chính là một tên du côn bất lương.