Trà Xanh Mê Người - 19.1
Cập nhật lúc: 2024-11-03 14:15:42
Lượt xem: 13
Chương 19.1:
Lâm Thời Trà suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: “Rồi thì sao nữa, mình muốn để cho bọn họ thích mình thật nhiều, yêu mình thật nhiều.”
Cốc Nhân dường như không ngờ Lâm Thời Trà lại nói ra những lời khiến người khác phải sốc như vậy. Cô ta ngây người một lúc, chỉ tay vào mặt Lâm Thời Trà: “Cậu...”
Lâm Thời Trà nghiêng đầu, ánh mắt ngây thơ: “Sao vậy, hay là cậu cũng thích mình?”
Cốc Nhân: “Tôi thích mẹ cậu ấy! Tránh xa tôi ra!”
“Sở thích của cậu mặn ghê, mẹ tôi năm nay đã hơn bốn mươi rồi đấy.” Lâm Thời Trà nói.
“Tôi đang mắng cậu đấy, mắng cậu đấy, đồ ngu ngốc này!” Cốc Nhân tức giận mắng, lườm Lâm Thời Trà một cái rồi bỏ đi.
Trở về phòng trang điểm, một nữ sinh khác thấy cô ta trở về, lập tức tò mò hỏi: “Sao thế Cốc Nhân?”
“Không có gì, chỉ là gặp phải một con nhỏ thần kinh thôi.” Cốc Nhân bực bội nói.
Vừa nói xong, một giọng nói vang lên sau lưng: “Cậu là Cốc Nhân, Cốc nào Nhân nào vậy?”
Là Lâm Thời Trà.
Cốc Nhân hét lên: “Có bệnh!”
“Sao cậu biết tôi bị bệnh?” Lâm Thời Trà hỏi.
“Đồ ngốc.” Cốc Nhân sắp phát điên lên được, cô ta chỉ nghĩ Lâm Thời Trà cố tình chọc tức mình.
Từ đó về sau, Cốc Nhân đi đâu, Lâm Thời Trà đều lẽo đẽo theo sau như hình với bóng, luôn tìm cách bắt chuyện với cô ta.
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
“A a a a a cậu đi theo tôi làm gì hả?” Cốc Nhân phát điên.
“Chúng ta có thể làm bạn không?” Lâm Thời Trà chớp chớp mắt, cố gắng làm ra vẻ đáng yêu.
“Đi tìm người khác làm bạn đi!”
“Nhưng mà mọi người đều không muốn để ý đến mình, chỉ có Cốc Nhân là chủ động nói chuyện với mình, nhất định là cậu không ghét mình đúng không?”
“Đừng có tự biên tự diễn nữa, cậu không hiểu tôi đang mỉa mai cậu à?” Cốc Nhân bực bội nói nhưng mà cô ta chợt nhận ra, có rất nhiều người nhưng lại chẳng có ai chủ động bắt chuyện với Lâm Thời Trà, hình như cô luôn một mình.
Nghĩ vậy Cốc Nhân lập tức do dự.
Chính sự do dự này đã khiến Lâm Thời Trà được nước lấn tới: “Thêm WeChat được không? Cuối tuần mình tìm cậu đi chơi nhé? Đúng rồi, cậu thích màu gì? Cậu thích ăn gì?”
“Còn nữa, nhà cậu ở đâu?”
Vô số những câu hỏi cứ thế ập đến, Cốc Nhân bực bội giật lấy điện thoại của Lâm Thời Trà, nhập số điện thoại của mình vào: “Cho cậu đấy! Giờ thì ngậm miệng lại được chưa, đồ ngốc!”
Lâm Thời Trà im bặt, đôi mắt nai ngước nhìn Cốc Nhân.
Sau đó, cho đến tận khi lên sân khấu biểu diễn, Cốc Nhân vẫn không hiểu nổi tại sao mình lại dính lấy con nhỏ đáng ghét kia, còn kết bạn với cô nữa chứ? Chẳng phải cô ta ghét nhất là loại con gái giả nai như vậy sao?
Theo điệu nhạc sôi động, Cốc Nhân đảo mắt nhìn xuống dưới sân khấu, nhìn thấy Lâm Thời Trà cũng đã thay một bộ đồ khác, chiếc váy trắng tinh khôi, dáng người cô nhỏ nhắn, lúc này trông đáng yêu như một nàng công chúa nhỏ, đang vỗ tay cổ vũ cô ta.
Cốc Nhân: ... Tôi tin cậu cái quỷ ấy!
Kết thúc buổi biểu diễn, Cốc Nhân len qua đám đông, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Dĩ Nam, bực bội nói: “Này Hoắc Dĩ Nam, bảo bối nhà cậu cứ bám theo tớ làm gì không biết? Tớ đâu phải con trai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-me-nguoi/19-1.html.]
Hoắc Dĩ Nam khó hiểu: “?” Cậu ấy nhìn Cốc Nhân, ủy viên văn nghệ của lớp mình.
“Tớ nghi ngờ cô ta là les đấy.”
“Không thể nào, cô ấy thích con trai mà.” Hoắc Dĩ Nam lập tức phủ nhận.
“Không phải.” Cốc Nhân đổi tư thế, chống cằm: “Tớ còn chưa nói là ai, sao cậu biết là ai mà phủ nhận?”
“Bảo bối nhỏ nhà tớ.” Hoắc Dĩ Nam thản nhiên nói.
Cốc Nhân nghe xong, buồn cười nhưng cười rồi lại thấy Hoắc Dĩ Nam thật đáng thương.
Hoắc Dĩ Nam chỉ đơn thuần suy đoán từ “bảo bối nhỏ” mà Cốc Nhân nói là Lâm Thời Trà mà thôi, không hề có ý gì khác, chỉ tiếc là từ “bảo bối” này, lại mang ý nghĩa rất mờ ám.
Cái này khiến Cốc Nhân không thể không suy nghĩ nhiều.
“Cậu vẫn còn thích cô ta.” Cốc Nhân khẳng định.
Hoắc Dĩ Nam im lặng.
Tình cảm tuổi thanh xuân thật kỳ lạ, có đôi khi vừa quyết định không thích người ta nữa, nhưng giây tiếp theo lại chìm đắm trong cảm giác xao xuyến không rõ tên.
Có lẽ chỉ là đang tự dằn vặt bản thân mà thôi?
Niềm kiêu ngạo mà cậu ấy đã giữ gìn bấy lâu nay, thế mà khi nhìn thấy cô tất cả đều sụp đổ, sự cứng đầu cũng tan biến.
Hoắc Dĩ Nam rũ mi mắt xuống, điện thoại trong túi vẫn im lặng.
Trường của Hoắc Dĩ Nam sắp phải thi đấu với trường Nhất Trung của Lâm Thời Trà.
Lâm Thời Trà cầm hai chiếc gậy phát sáng, ngồi trên khán đài vẫy vẫy, cổ vũ cho Hoắc Dĩ Nam. Lúc cậu ấy nhìn thấy bộ dạng của Lâm Thời Trà khi bước lên sân khấu, Hoắc Dĩ Nam suýt nữa thì giẫm hụt, nụ cười trên môi tắt ngấm.
Nhưng mà nụ cười trên mặt Lâm Thời Trà lại rực rỡ như vậy.
Cũng may Hoắc Dĩ Nam điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, cậu ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tập trung tinh thần cho trận đấu.
Trọng tài công bố đề tài, hai bên lần lượt trình bày luận điểm của mình.
Sau đó là màn tranh luận vô cùng sôi nổi, càng về sau, tốc độ nói chuyện của mọi người càng nhanh, dường như ai nói nhanh hơn thì sẽ giành được lợi thế.
Trận đấu diễn ra cực kỳ gây cấn, khiến các học sinh theo dõi vô cùng phấn khích.
Kết quả Hoắc Dĩ Nam đã giành chiến thắng, chặn họng đối phương, khiến họ không thể nói thêm được lời nào.
Ở một nơi khác, sau khi nghe xong đàn em báo cáo, Trì Tỉnh bỗng đập bàn đứng phắt dậy: “Cậu nói cái gì? Lâm Thời Trà tham gia cuộc thi hùng biện á???”
Đàn em run rẩy gật đầu: “Vâng.”
“Sao cậu không nói sớm?” Trì Tỉnh tức giận.
“Anh, anh cũng đâu có hỏi...”
“Vô dụng!” Trì Tỉnh đá cậu ta một cái: “Cút!”
Tham gia cuộc thi hùng biện thì đã sao chứ, chẳng phải là Biên Hành, Thẩm Mặc, Hoắc Dĩ Nam đều ở đó sao?
Trì Tỉnh chửi thề một tiếng, chạy được hai bước bỗng quay đầu lại hét lớn: “Hội trường cuộc thi ở đâu?”