Trà Xanh Mê Người - 17
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:25:04
Lượt xem: 14
Chương 17:
Biên Hành rất muốn hỏi Lâm Thời Trà có giận cậu ấy hay không nhưng cô lại chủ động nhắn tin cho cậu ấy, chắc là không giận đâu nhỉ...?
Sau khi đấu tranh tư tưởng hồi lâu, Biên Hành vẫn không gửi ba chữ “Xin lỗi em” kia đi. Cậu ấy rơi vào một vòng luẩn quẩn kỳ lạ, một mặt kiên quyết cho rằng bản thân không sai, vốn dĩ là Lâm Thời Trà ích kỷ, tình yêu sao có thể chứa chấp người thứ ba, cô muốn ở bên cả cậu ấy và Trì Tỉnh, vì sao không chịu suy nghĩ cho cảm nhận của hai người?
Nhưng mặt khác từ nhỏ đến lớn Biên Hành luôn tự cho mình là người lịch sự, chưa từng công khai chỉ trích bất kỳ cô gái nào, dù sao thì cũng coi như cậu ấy đã mắng Lâm Thời Trà, cũng nên xin lỗi chứ nhỉ?
Thời gian cứ thế vô thức trôi qua.
Một tuần sau, trường Trung học Thủy Lộ số 1 Thủy Lộ diễn ra vòng thi loại, học sinh toàn trường đều chen chúc ở hội trường đa năng của trường, phiếu bầu chọn đều nằm trong tay bọn họ.
Các nhân tài thi nhau trổ tài, những nam sinh nữ sinh muốn tỏa sáng ở vòng thi đấu chính thức nhiều vô số kể, rất nhanh đã đến lượt Lâm Thời Trà.
Lâm Thời Trà là thí sinh số 13.
Khi MC đọc đến tên cô và yêu cầu cô chuẩn bị, lớp trưởng đứng ở dưới sân khấu nhìn ngó xung quanh tìm kiếm, muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc hoảng sợ của Lâm Thời Trà nhưng mà trên khuôn mặt trắng nõn của Lâm Thời Trà lại tràn đầy vẻ bình tĩnh, cô nói gì đó với người bên cạnh, sau đó mỉm cười lễ phép đi vào hậu trường.
Lớp trưởng hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thầm nghĩ chẳng lẽ Lâm Thời Trà đã xem qua danh sách vòng loại từ trước, biết bản thân bị người khác đăng ký tham gia thi đấu nên đã sớm chuẩn bị trước?
Hình như cũng chỉ có thể giải thích như vậy, trong lòng cô ta không khỏi dâng lên một ngọn lửa giận nhưng lại chẳng thể làm gì.
Tiết mục đăng ký dự thi là một bản nhạc piano, trước kia khi cha mẹ Lâm Thời Trà chưa ly hôn, trong nhà cũng có một cây đàn piano, dù sao mẹ cô cũng là người làm nghệ thuật, mặc dù sau này hai người đã ly hôn nhưng cây đàn piano đó vẫn được đặt ở nhà bà nội.
Mỗi ngày tan học Lâm Thời Trà đều luyện tập một chút.
Tấm màn sân khấu màu đỏ từ từ hạ xuống, nhân viên khiêng đàn piano lên sân khấu và chuẩn bị.
Biên Hành biết Lâm Thời Trà tham gia cuộc thi lần này nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy được chứng kiến Lâm Thời Trà chơi đàn piano, cậu ấy ngồi ở hàng ghế thứ hai, người hơi nghiêng về phía trước.
MC kết thúc phần giới thiệu, tấm màn sân khấu từ từ được kéo lên, ánh đèn sân khấu đồng loạt chiếu vào người cô gái mặc chiếc váy đang đứng trên sân khấu, từng sợi tóc của cô dưới ánh đèn dường như đều tỏa sáng, tay cô đặt trên phím đàn trắng đen, hàng mi buông xuống, yên tĩnh trong hai giây.
Ngay sau đó tiếng đàn vang lên, vừa trầm thấp đau thương, vừa du dương uyển chuyển.
Cả hội trường im phăng phắc, dường như tất cả mọi người đều đang nín thở nhìn chăm chú vào người trên sân khấu.
Một lúc sau, tiếng xì xào bàn tán mới lác đác vang lên.
“Đó là Lâm Thời Trà sao…?”
“… Nhìn cũng xinh đấy chứ… Ai bảo với tớ là cậu ta xấu xí, khốn kiếp!”
“Là học sinh lớp 11/3, không cùng tòa nhà với chúng ta, bình thường không gặp bao giờ, chả trách không biết mặt.”
“Tớ chỉ biết là con nhỏ đó đồng thời quen bốn anh bạn trai, lừa gạt Biên Hành xoay như chong chóng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-me-nguoi/17.html.]
“Còn có Trì Tỉnh nữa, cậu quên lần trước lúc thi đấu bóng rổ Trì Tỉnh đột nhiên xuất hiện à?”
“Tớ đã bảo là con nhỏ xấu xí như vậy làm sao có thể lọt vào mắt xanh của bốn người kia chứ, đó là ai chứ, là đại ca Thủy Lộ Trì Tỉnh, nam thần trường Trung học Thủy Lộ số 1 Biên Hành, học bá trường Trung học Thủy Lộ số 1 Hoắc Dĩ Nam, hoàng tử nhỏ trường nghệ thuật Thẩm Mặc đấy!”
Lớp trưởng ngồi ngay trung tâm của nhóm người đang xì xào bàn tán kia, xung quanh là những lời khen ngợi không ngớt khiến cô ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Trên sân khấu, phần trình diễn của Lâm Thời Trà đã kết thúc, giọng nói của MC vang lên: “Tiếp theo là phần trình diễn của thí sinh số 14 đến từ lớp 10/4 Cố Liễu với vũ khúc “Nở Rộ”, mời thí sinh số 15 Lưu Nguyệt chuẩn bị.”
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Lưu Nguyệt?
Lớp trưởng ngẩn người, đó là tên cô ta mà?
Cô ta chần chừ một lát, trong trường có ai trùng tên trùng họ với cô ta sao? Không thể nào?
Lớp trưởng bắt đầu bồn chồn đứng ngồi không yên, cô ta hơi không dám tin, dù sao bản thân cũng đâu có đăng ký nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi.
Tiết mục số 14 kết thúc, MC chính thức giới thiệu tiết mục số 15.
“Lưu Nguyệt đến từ lớp 11/3 sẽ mang đến cho chúng ta bài nhảy hiện đại Lửa, mời thí sinh số 16 XXX chuẩn bị.”
Câu nói này vừa nói xong, giống như tiếng sấm nổ vang bên tai khiến sắc mặt cô ta trắng bệch, mọi người xung quanh nhắc nhở, cô ta mới hoảng hốt đứng dậy đi ra khỏi hàng ghế khán giả.
Trong lòng cô ta lóe lên một tia may mắn, bởi vì bài nhảy hiện đại này cô ta đang tập.
Vừa đi đến cạnh sân khấu, cô ta bắt gặp Lâm Thời Trà đi ra từ trong cánh gà, lớp trưởng bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, vội vàng túm lấy cổ tay Lâm Thời Trà: “Là cô?” Cô ta nhíu mày.
Lâm Thời Trà nghiêng đầu, nở một nụ cười trong sáng, giọng nói nhẹ nhàng: “Gieo nhân nào gặp quả nấy, lớp trưởng à.”
Lớp trưởng cười khẩy một tiếng: “Cô cũng thật xem thường tôi, muốn tính kế tôi, cô còn non lắm.”
“Vậy sao.” Lâm Thời Trà làm động tác cổ vũ: “Tôi sẽ ở dưới sân khấu cổ vũ cho cậu, à đúng rồi, tôi sẽ dùng điện thoại quay lại cho cậu, lát nữa đăng lên nhóm chat của lớp nhé.”
Lớp trưởng hừ lạnh một tiếng.
Lâm Thời Trà càng nói như vậy lớp trưởng lại càng thêm tự tin. Buồn cười thật, cũng may là Lâm Thời Trà không biết bài nhảy hiện đại kia là bài mà cô ta đang tập, đây chẳng phải là đang giúp cô ta hay sao?
Đứng ở chính giữa sân khấu, lớp trưởng chuẩn bị tư thế xong, chờ đợi nhạc nổi lên.
Theo tiếng nhạc sôi động vang lên, lớp trưởng sững sờ.
Âm nhạc. . . Không đúng.
Lớp trưởng bắt đầu sốt ruột, cô ta hoàn toàn không ngờ bản nhạc mà Lâm Thời Trà gửi lên lại không phải là bản nhạc mà cô ta quen thuộc, cô ta chưa từng nghe bản nhạc này, vậy thì làm sao mà nhảy được chứ, hơn nữa dưới sân khấu có biết bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn về phía cô ta, cô ta không thể không nhảy nhưng càng nhảy càng thấy sai, hoàn toàn không ăn khớp với nhạc, nhìn thấy rất kỳ cục.