Trà Xanh Mê Người - 16.1
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:22:45
Lượt xem: 13
Chương 16.1:
Lâm Thời Trà hiểu ý, nghiêng đầu nói tiếp: “Em đều muốn cả hai?”
“Ừm…”
Lâm Thời Trà không suy nghĩ nhiều, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy.”
Biên Hành không biết tâm trạng hiện giờ của mình là gì, thật ra cậu ấy cảm thấy Lâm Thời Trà rất kỳ lạ, cách nhìn nhận tình yêu của cô rất khác với những người khác, hay nói cách khác, cô vốn dĩ không hiểu tình yêu, không hiểu thích một người là như thế nào.
Những ngày qua Biên Hành đã suy nghĩ rất nhiều, trong lòng không cách nào trách cứ Lâm Thời Trà nhưng cậu ấy cũng không cách nào đồng ý với cô.
“Rốt cuộc em có từng thật lòng thích ai trong số chúng tôi không?” Biên Hành dừng bước, nghiêm túc hỏi.
Lâm Thời Trà tay nắm lấy dây đeo cặp sách trên vai, tóc mái che khuất hàng lông mày thanh tú của cô, chỉ để lộ ra đôi mắt nai to tròn, cô ngẩng đầu lên: “Câu trả lời mà anh muốn nghe là gì?”
“Tôi muốn nghe câu trả lời trong lòng em.”
Lâm Thời Trà suy nghĩ một chút nhưng không nói gì.
“Em có hiểu thế nào là thích hay không, nếu như em hiểu thì sẽ không có suy nghĩ muốn có được tất cả mọi người.” Biên Hành có chút thất vọng.
“Tại sao không thể?” Lâm Thời Trà hỏi.
“Thích là tuyệt đối không cho phép người thứ ba xuất hiện.” Biên Hành nói rất đơn giản.
Lâm Thời Trà trả lời: “Em có mà, nếu như Biên Hành đối xử tốt với những bạn nữ khác, em sẽ rất tức giận.”
Biên Hành tức giận: “Em đừng có giả ngốc nữa!”
Lâm Thời Trà tiến lên phía trước hai bước, ngẩng đầu lên: “Điều đó quan trọng lắm sao? Rõ ràng anh vẫn còn rất thích em, vì sao cứ phải kìm nén bản thân rời xa em, em biết anh rất khó chịu nhưng em đã xin lỗi anh rồi.”
Trong phút chốc, Biên Hành cảm thấy như bị tổn thương, đối với Lâm Thời Trà, cô hoàn toàn không thể hiểu được những giằng xé và đau khổ của cậu ấy và Trì Tỉnh.
“Vì sao em lại như vậy?” Biên Hành hỏi.
Lâm Thời Trà im lặng hồi lâu, buông lỏng tay đang nắm lấy áo Biên Hành, lùi về sau một bước: “Nếu em như vậy, có phải anh sẽ không thích em nữa không?” Cô lại tranh thủ nói: “Vậy em có thể giả vờ như trước đây, anh cứ coi như những chuyện trước kia…”
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Biên Hành hất tay Lâm Thời Trà ra: “Đủ rồi!”
“Em ích kỷ tham lam như vậy sao! Tình yêu của một người còn chưa đủ, em còn muốn có được tình yêu của mấy người!”
Giọng của cậu ấy trở nên lạnh lùng.
Biểu cảm Lâm Thời Trà hiếm khi ngỡ ngàng, hàng mi cô run rẩy hai cái, cúi đầu nói: “Em đi trước.” Nói xong cô xoay người rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-me-nguoi/16-1.html.]
Biên Hành đưa tay ra, há miệng, cuối cùng vẫn không nói nên lời, cậu ấy nói Lâm Thời Trà ích kỷ tham lam nhưng khi nhìn thấy cô cúi đầu, trong lòng lại dâng lên sự hối hận, cậu ấy lại đi lo lắng xem mình có làm tổn thương cô hay không.
Bà cụ Lâm nấu cơm trưa rất thịnh soạn, vì Lâm Thời Trà hấp thụ không tốt, hệ tiêu hóa cũng không khỏe, dù có ăn ngon đến mấy thì chức năng cơ thể hấp thụ dinh dưỡng cũng không được bao nhiêu, năm nay Lâm Thời Trà đã mười bảy tuổi rồi nhưng chiều cao vẫn chưa đến một mét sáu.
Bà cụ Lâm luôn tìm đủ mọi cách để bồi bổ cho Lâm Thời Trà, hôm nay có canh gà ác, hầm rất kỹ, cho thêm táo đỏ, kỷ tử, nhãn nhục, hoài sơn, bà cụ còn cẩn thận cho thêm hai viên đường phèn to.
Canh vừa bắc ra khỏi bếp, hương thơm ngào ngạt đã lan tỏa khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngào.
Nhìn bóng dáng bà nội, Lâm Thời Trà cầm muỗng lên nhỏ giọng nói: “Bà nội, thật ra cháu không cần phẫu thuật cũng được.” Chủ yếu là chi phí phẫu thuật quá đắt đỏ.
“Cháu nói linh tinh cái gì vậy, nghe lời bà, phẫu thuật thay tủy xong rồi Trà Trà nhà chúng ta sẽ trở thành một đứa trẻ bình thường, có thể chạy nhảy vui đùa, những việc trước kia không làm được đều có thể làm, chẳng phải trước đây cháu rất ngưỡng mộ sao?”
Cũng bởi vì nguyên chủ rất ngưỡng mộ nên bà cụ Lâm chưa bao giờ tiết lộ bệnh tình của nguyên chủ cho bất kỳ ai, mọi người đều nghĩ rằng cô bé này vốn dĩ đã yếu ớt từ trong bụng mẹ nên thường xuyên đau ốm liên miên, hễ thay đổi thời tiết là lại bị cảm cúm sốt cao.
Rõ ràng bà cụ Lâm rất mong chờ cuộc sống sau khi phẫu thuật thành công.
Lâm Thời Trà thở dài trong lòng, cũng không nói gì thêm mà chuyển sang chủ đề khác: “Bà nội, cháu múc canh cho bà.”
Chỉ còn hơn hai tháng nữa thôi.
Lâm Thời Trà âm thầm tính toán thời gian.
Từ ngày hôm đó, Biên Hành không còn thấy Lâm Thời Trà đến tìm mình nữa, cậu ấy cảm thấy không quen lắm, cứ nghĩ là mình đã thật sự làm cho Lâm Thời Trà đau lòng, trong lòng bồn chồn không yên một thời gian, nhân lúc hai lớp cùng nhau học thể dục, cậu ấy đã cố ý đến gần Lâm Thời Trà hơn một chút.
Giữa hai sân thể dục khác nhau, cách nhau bởi một hàng rào sắt màu xanh đậm, Biên Hành đã tìm thấy Lâm Thời Trà, cô đang ngồi một mình ở nơi râm mát, ngẩng đầu nhìn những nam nữ sinh đang chơi đùa ở đằng xa.
Trên thực tế nếu như không phải hôm nay giáo viên thể dục yêu cầu chỉnh đốn đội hình thì Biên Hành chưa bao giờ biết Lâm Thời Trà lại là một người cô độc đến vậy, nghĩ kỹ lại dường như cô chẳng có người bạn nào, lúc nào cũng chỉ lủi thủi một mình.
Lâm Thời Trà cúi đầu xuống, dường như đang nghịch ngón tay, lại dường như đang ngẩn ngơ, nói chung là chẳng có ai chủ động bắt chuyện với cô cả.
Hay là Lâm Thời Trà không thích vận động?
Trong lòng Biên Hành hơi hoài nghi, hay là Lâm Thời Trà sợ nóng?
Tan học, tin nhắn của Lâm Thời Trà đột nhiên gửi đến.
— Em thấy anh nhìn em, em muốn hỏi một chút, anh có thể cho em xem danh sách vòng loại của cuộc thi liên trường được không?
Biên Hành không biết Lâm Thời Trà muốn xem danh sách này làm gì nên đã gửi cho cô.
Một lúc sau Lâm Thời Trà mới trả lời, đồng thời gửi kèm theo một tệp tài liệu.
— Tên em bị viết sai rồi, em đã sửa lại rồi, lát nữa anh in giúp em bản này nhé.
Biên Hành trả lời một chữ “Ừ”, sau đó đi đến văn phòng trường in danh sách vòng loại.