Tình Thâm Trong Đau Khổ - Chương 73
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:45:29
Lượt xem: 0
Tôi bĩu môi nhìn Tùng nghi ngờ nhưng không nói gì nữa cả, nhanh chóng rời đi trong êm đềm nhất.
Khi tôi bước ra ngoài, con Linh, thằng Tèo và dì Lành liền chạy đến cạnh tôi. Họ gấp gáp hỏi
" Sao rồi mợ, bà hai sao rồi.
Thằng Tèo thì ánh mắt lo lắng rất nhiều cũng nhanh chóng mở lời hỏi tôi, đoán là nó đang lo cho con Sen dữ lắm
"Con Sen có bị sao không mợ? Sao nghe cãi vã nhiều thế?
Tôi nhìn tất cả biết mọi người đang tò mò nên cũng liền nói cho mọi người biết chút ít
" Vú Huệ và con Sen đang đỗ lỗi cho nhau vụ bà hai sảy thai. Nhưng mọi người yên tâm đúng sai một lúc tự khắc sẽ biết. À mọi người đứng đây đi coi tý ông có căn dặn chuyện gì hay không? Tôi đang có việc gấp một xíu.
Nói xong tôi đi thẳng, bước từng bước chân vội vã đi bên hiên nhà dưới những ánh đèn vàng, bóng tôi đỗ dài in rõ dưới nền gạch , chiếc đầm bồng bền lâu lâu lại xòe ra bởi những cơn gió lùa vào tạo cho tôi cảm giác chiếc bóng của chính mình mỗi lúc càng xinh đẹp hơn.
Đi đến căn phòng của bà cả, tự dưng tôi hơi chùng chân, định đưa tay đẩy cửa vào nhưng rồi tôi lại rụt rè khựng tay lại, bởi vì tôi đang hồi hộp và có phần sợ khi cái ấn tượng ban đầu đối diện với bà cả vẫn còn ám ảnh đối với tôi. Với lại tôi và bà hình như chỉ gặp lần đó và không có dịp nào đối diện cả, thế nên trong tôi vẫn có chút e dè…
Hít một hơi dài nan phân, nhưng rồi nhớ lời Tùng nói tôi lại lấy hết can đảm đưa tay đẩy cửa, vì tôi hiểu không dưng Tùng lại kêu tôi đưa mẹ anh đến. Chắc chắn có liên quan đến bà cả một phần rồi.
Cánh cửa mở, căn phòng được phủ sơn màu trắng, cùng với ánh đèn bên trong cũng màu trắng nên nhìn không gian thoải mái lắm, bên giường đến cả mùng mền chăn gối và cả những chiếc rèm voan cũng được bao phủ màu trắng mọi thứ rất tinh tế và gọn gàng lắm,với tôi hình như không giống căn phòng của một người điên, bởi vì nó không hề bừa bộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-tham-trong-dau-kho/chuong-73.html.]
Đảo mắt nhìn xung quanh bên góc phòng là tủ sách, với đủ loại sách có cũ có mới bên kia là là tủ quần áo, ngay cửa sổ lại là những chậu hoa trinh nữa đang khép những chiếc lá mỏng manh ru mình vào trong giất ngủ. Và nơi đó bà cả đang ngồi vắt chéo đôi chân trong bộ bà ba lụa màu xanh ngọc, tóc bà xõa dài xuông mượt phũ xuống tấm lưng thon,bà hướng ánh mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài khung trời tối.
Tôi nhẹ chân đi tới, khi đến khoảng cách gần với bà tôi liền đứng lại, dịu giọng kính cẩn
"Thưa...má…! Con là vợ anh Tùng!
Tôi vừa nói xong bà cả liền quay lại, bất ngờ hơn là gương mặt của bà lúc này cực kỳ bình thường, phải nói là rất đẹp, nét đẹp sang trọng và phúc hậu chẳng khác nét đẹp ngày trước mà tôi từng xem được trong tấm ảnh Tùng đưa là bao..Và không có nét gì là…
Tôi nói thầm trong miệng chưa hết những gì đang nghĩ trong đầu thì đã nghe được giọng bà cả thật ôn hoà cất lời
" Má biết. Con đến đây có việc gì à?
Tôi cúi đầu nhỏ giọng đáp lại. Trong lòng lúc này cũng thật sự chưa khỏi hết bất ngờ khi mà đối diện với thái độ đang hết sức bình thường và có phần thân thiện của bà đối với tôi
"Dạ anh Tùng nói con mời mẹ sang bên phòng má hai có việc ạ.
Nhắc đến từ má hai ngay lập tức nét mặt bà cả liền trầm tư lại. Bà gật đầu trên môi chỉ khẽ nhếch lên giọng nói đều đều biểu lộ không vui
" Ta hiểu rồi. Con đợi ta một lúc.
"Dạ má!
Tôi đứng nép sang một bên khi thấy bà cả đi vào phòng tắm, một lúc sau bà đi ra, tôi bất ngờ khi nhìn bà khác hoàn toàn lúc nảy, tóc bà bới cao, khác biệt nhất là lúc này bà lại khoác lên cơ thể bộ đầm đỏ thẩm cùng đôi hoa tai và chiếc kiềng cổ trong bà sang trọng biết dường nào.Chỉ có điều vì mới hết bệnh nên mặt bà hơi nhợt xíu thôi, nhưng không sao cả, trông bà vẫn đẹp lắm, có thể nói nhan sắc ở độ tuổi mới lớn của tôi còn phải nghiêng mình chấp nhận thua kém trước bà…