Tình Thâm Trong Đau Khổ - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:39:55
Lượt xem: 0
Không hơn thua với Tùng nữa tôi liền đứng dậy đi thẳng ra ngoài,mặt trời bây giờ đã lên cao nên những tia nắng cũng đã rọi xuống sân khá nóng... Ra đến sân tôi mới đứng lại, thở dài một cái cho tâm trạng mình bớt căng thẳng,nghĩ về Tùng tâm trạng tôi tự nhiên rối bời,tôi thật sự chẳng biết mình đối với Tùng là như thế nào nữa, là đồng cảm, là ghét hay là thương tôi cũng chẳng rõ, chỉ biết là từ khi bước vào ngôi nhà này, hình như tôi đã mặc định phải dựa vào Tùng để sống rồi càng ngày càng ở gần Tùng thì tôi càng muốn biết rõ về cuộc sống của Tùng hơn,cả chuyện của anh và con Sen tôi càng muốn biết rõ, vậy nên nhiều lúc tôi cũng chẳng biết tôi sao nữa, cứ nhìn Tùng thân với con Sen là lại khó chịu nên thành ra tâm tính cũng khác thường, lúc nắng lúc mưa chẳng thể kìm nén được.
Ngó thấy dì Lành đang cầm cây chổi quét sân, tôi liền đi tới rồi nói với dì
" Dì vào trong làm việc gì làm đi để đây con quét cho ạ.
Dì Lành nghe tôi nói dì liền ngưng tay lại rồi xua tay từ chối
"Thôi mợ vào trong đi tôi quét được rồi mợ.Ngoài này nắng lắm mợ.
Tôi giành luôn cây chổi về phía mình sau đó nhẹ giọng nói với dì
" Ở trong phòng mãi cũng buồn lắm, dì cho con phụ dì nha.
"Dạ không được mợ ơi, mấy chuyện này là bổn phận của tôi, ông mà thấy mợ làm ông lại la tụi tôi.
Tôi với dì Lành giằng co qua lại, mà cũng bực dì thật nói mãi mà dì chẳng chịu nghe,cho đến khi thấy dì cứng nhắc quá tôi mới buông luôn cây chổi cho dì, định bụng ra sau bếp xem bé Linh có việc gì làm không tôi phụ thì bất ngờ phía sau lưng tôi nghe tiếng bà hai quát lớn
" Nó muốn làm thì dì cứ cho nó làm, mắc cái chi mà cản?
Tôi quay lại, bà hai và bà v.ú đứng sau lưng tôi từ khi nào rồi, dáng bà ỏng ẹo ,trên dưới ốm đều, chỉ có cái bụng là hơi nhô ra, cả hai bà ấy nhìn tôi chẳng chút thiện cảm,tôi thì cũng chẳng ưa họ gì mấy nên cũng chỉ cúi đầu chào mà chẳng nói câu nào. Còn Dì Lành thoáng thấy bà hai thì rung lên lắp bắp nói
"Dạ thưa bà mấy việc này bọn tôi làm được rồi ạ, không dám phiền mợ hai đâu.
Bà hai gắt ngang, một tay chống ngang hông, một tay giành lấy cây chổi rồi ném qua tôi
" Phiền cái chi mà phiền, ở trong nhà này có ăn thì phải có làm.hỏng có nuôi mấy cái thứ làm biếng.Dì cứ để con dâu tôi nó tập làm cho quen.
Bà v.ú lại xen vào
"Đúng rồi,chị Lành cứ để mợ hai nó làm đi cho quen tay.
Cây chổi với lực ném mạnh của bà hai liền đập vào tay tôi đau điếng, một vết đỏ nổi lên. Tôi tức run người, liếc mắt nhìn về phía bà hai và bà v.ú kẻ tung người nói, trong lòng dấy lên sự bực dọc, định lên tiếng trả treo với bà thì vô tình tôi liếc thấy trong bụng bà hai có mảnh vải trắng lòi ra...Thấy là lạ nên ánh mắt tôi cứ trừng trừng dán chặt vào chỗ ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-tham-trong-dau-kho/chuong-25.html.]
Bà hai thấy tôi nhìn bà, nhất là cứ nhìn vào bụng mình, bà liền chột dạ, còn bà v.ú thì nhìn theo tôi tỏ vẻ bất ngờ, nhưng nhanh chóng bà ấy bước lên phía trước che cho bà hai, rồi trừng mắt nạt tôi
" Mợ sao lại nhìn bà hai như thế hả? Định hại bà hai đúng không? Nói cho mợ biết bà hai đang mang thai, có làm sao ông g.i.ế.c mợ đó.
Tôi nghe bà v.ú nói liền bật cười ,nhìn sắc mặt trắng bệch của bà hai lúc này tôi càng hồ nghi, nhưng chưa chắc chắn nên tôi không nói gì cả? Chỉ nhìn bà v.ú thẳng thừng đáp lại
"Con thấy bà hai đẹp nên con nhìn, có chi mà v.ú nói nặng lời như thế hả? Hay là v.ú cũng đang muốn bà hai gặp chuyện mà v.ú không dám nói nên v.ú mới nói kéo con vào rồi đổ tội cho con?
Bà v.ú lúc này cả kinh liền nhìn tôi tức giận nói
" Mợ, mợ đừng có mà nói bậy?
Rồi quay sang bà hai, bà v.ú lấp bấp giải thích
"Mợ đừng có nghe nói nói bậy? Tôi..tôi không có ý đó vậy đâu mợ?
Bà hai đang tái mặt, lại nghe tôi và bà v.ú xiên xỏ qua lại chẳng nói chẳng rằng mang gương mặt tức giận liền vùng vằng bỏ đi một hơi vào trong nhà.Bà v.ú cũng te re chạy theo sao.
Bà hai đi rồi dì Lành liền vội đi tới cạnh tôi, dì nhìn xuống tay rồi rồi lo lắng nói
"Tay mợ bị trầy rồi kìa, đi xuống bếp tôi lấy dầu thoa cho đỡ đau nha mợ.
Nghe dì lành nói bên cạnh, tôi vội thu tầm mắt đang dõi theo bà hai về, trong đầu cứ dấy lên một suy nghĩ nghi hoặc nhưng chưa chắc chắn được câu trả lời chính xác. Quay lại nhìn dì Lành. Tôi nhẹ giọng trả lời
" Không sao đâu dì. Thôi dì vào trong làm công việc , để đây con quét cho ạ.
Dì Lành biết không nói được tôi nên đành tặc lưỡi đồng ý rồi đi thẳng vào sau nhà, tôi cầm chổi quét sột soạt từng ngõ ngách trong sân, chỗ nào có lá cây và rác tôi đều gom lại rồi đỗ vào sọt rác, vừa làm mà vừa suy nghĩ về chuyện của bà hai,cái miếng vải trắng lòi ra trong bụng bà ấy thật khó hiểu, lại còn chẳng dám lên tiếng khi mà tôi và v.ú Huệ nói về cái thai...Chẳng lẽ bà hai . ..
Vừa nghĩ đến đó thì bên ngoài thoáng bất ngờ khi tôi nghe được tiếng xe máy chạy vào, gạt chuyện bà hai sang một bên, tôi lật đật chạy ra ngoài mở cổng .
Ông bác sĩ thấy tôi thì gật đầu nhẹ, sau đó bước xuống dẫn xe đi vào…
Tôi lại tiếp tục quét nốt khúc sân còn lại rồi gom rác hốt vào cái sọt lớn và đem đổ, cho đến khi xong việc tôi đem cất cây chổi thì cũng là lúc con Sen chạy đi tới, nó đứng giữa sân cất tiếng thật lớn khiến cho tất cả mọi người đều vội vàng bỏ việc mà chạy ra ngoài
"Mọi người ơi, tất cả đông đủ mặt lên nhà lớn ông có việc cần hỏi..Mọi người nghe rõ chưa?