Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 352: Sự An Ủi Từ Bạn Bè

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-09-28 14:54:31
Lượt xem: 12

Quý Dữu nghe vậy, đột nhiên mỉm cười, không nhịn được nói: "Bạn học Trần Nghiên, không ngờ bạn không chỉ xinh đẹp mà ánh mắt còn đặc biệt tốt, thực sự khiến tôi rất bất ngờ. Tôi quyết định, từ giờ trở đi, mỗi ngày tôi sẽ chỉ thu bạn nửa giá phí chứng nhận.”

 

Trần Nghiên: "..."

 

Cái quái gì vậy?

 

Bình thường, không phải sẽ không nên thu phí sao?

 

Quý Dữu cười nói: "Không thể không tính phí, trên đời này là không thể được, dù bạn có xinh đẹp đến đâu, chân dài bao nhiêu, cũng vẫn là không thể."

 

Trần Nghiên: "Tạm biệt!"

 

Nói xong, cô ấy mở rộng bước chân và dứt khoát bỏ Quý Dữu lại ở phía sau.

 

Quý Dữu không hề quan tâm, vẫn chạy với tốc độ không đổi, chậm rãi nói: “Chờ lát nữa đừng quên thanh toán nhé.”

 

Trần Nghiên nhịn không được quay người trừng mắt nhìn cô: “Tạm biệt.”

 

........

 

Các khoản phí và khoản thanh toán mà Quý Dữu nói đến thực chất không phải là các giao dịch tiền tệ trực tiếp, để tránh rắc rối, đồng thời tránh tình trạng Lâm Nhạc Nhạc không chạy bộ, mà lại buộc Quý Dữu phải giúp đỡ làm chứng giả phát sinh lần nữa, Quý Dữu đối với nhóm học sinh tự túc đưa ra yêu cầu. Ai muốn cô giúp đỡ chứng minh thì phải trao đổi một phần kiến ​​thức mà mình đã nắm vững và tự mình biên soạn.

 

Tuy nhiên, những tên học tra này, mỗi người đều là những tên chỉ đang ngồi ăn rồi chờ c.h.ế.t mà thôi, trong bụng nào có kiến thức gì nhiều. Vì vậy, yêu cầu của Quý Dữu cũng không cao, chẳng hạn như kỹ xảo chế tạo cơ giáp...

 

Các phương pháp xử lý vật liệu cơ bản…

 

Bí mật điều khiển cơ giáp cỡ lớn...

 

Thậm chí, nơi nào trong liên minh có đồ ăn ngon nhất, nơi nào có phong cảnh đẹp nhất, lời khuyên giúp học sinh học viện quân đội thoát khỏi cuộc sống độc thân thành công và danh sách xếp hạng các cửa hàng lớn trong Tinh Võng dễ tìm được món hời...

 

V.v....

 

Chỉ cần nó hữu ích và thú vị, có thể sắp xếp nó và gửi cho Quý Dữu coi như thù lao.

 

Tất nhiên, Quý Dữu cũng không phải là một người buôn bán có lòng dạ đen tối, trong hoàn cảnh bình thường, Quý Dữu chỉ thu phí một lần. Tuy nhiên, những điều này phải được Quý Dữu tự mình nhìn thấy và xác nhận rằng đối phương đã biên soạn cẩn thận và thực sự thú vị hoặc hữu ích mới được.  

 

Vì vậy, cho đến nay, hơn một nửa số sinh viên tự túc vẫn nợ Quý Dữu những khoản nợ chưa trả.

 

Trần Nghiên là một trong số đó.

 

Trần Nghiên này thực sự không thích học tập, cô ấy không có hứng thú với máy móc, cũng không có hứng thú với cơ giáp, chế tạo, vật liệu, v.v. Điều duy nhất cô ấy quan tâm là viết truyện tình yêu.

 

Nhưng mà ?

 

Cô ấy cũng thiếu trí tưởng tượng, sự khô khan, nhàm chán trong những câu chuyện của cô ấy khiến Quý Dữu nhìn mà chỉ biết than thở, sau khi đọc nó một lần, Quý Dữu muốn thuyết phục cô ấy nhanh chóng từ bỏ và tìm việc gì đó nghiêm túc để làm càng sớm càng tốt a.

 

Nhưng mà?

 

Bạn học Trần Nghiên cảm thấy những gì Quý Dữu nói chính là đánh rắm, không muốn nghe chút nào.

 

Sau đó--

 

Bạn học Trần Nghiên đánh cược, thề sẽ viết một câu chuyện oanh động hơn "Sự cám dỗ của vợ cũ". Tuy nhiên, cô đã kỳ kèo rất lâu, còn chưa bắt đầu viết.

 

Vì vậy, bạn học Trần Nghiên luôn mắc nợ Quý Dữu. 

 

Những thứ này, lướt qua không đề cập tới.

 

Dù bị gián đoạn nhưng Quý Dữu vẫn hoàn thành được 4 vòng trong vòng một giờ. Sau khi kết thúc đường chạy, cô cảm thấy gần như kiệt sức và nghỉ ngơi một lát trước khi lê cơ thể kiệt sức về ký túc xá.

 

Tắm rửa xong.

 

Đi xe bay miễn phí của tài xế Thịnh Thanh Nham, cô vội vàng đến căng tin mua vài món ăn sáng. Vừa ra khỏi hàng ăn, cô nghe thấy phía sau vang lên tiếng bàn tán:

 

"Cô ấy là Quý Dữu?"

 

"Đây có phải là Quý Dữu đã khiêu chiến Từ Tư Vũ không?"

 

"Là cô ấy."

 

"Nói như vậy, đây có phải là cô gái đã bị thôi học năm ngoái vì đạo văn không?"

 

"Là cô ấy."

 

"Không ngờ lại là cô ấy, cô ấy bị đuổi học, nhưng vẫn có dũng khí quay lại và tự trả tiền để nhập học."

 

“Các ngươi nói, rốt cuộc chân tướng là như thế nào?”

 

"Rốt cuộc Quý Dữu đạo văn hay Từ Tư Vũ đạo văn?"

 

“Tại sao có thể là Từ Tư Vũ? Từ Tư Vũ mới sẽ không đạo văn!”

 

“Thật khó để nói——”

 

"Thật ra, Quý Dữu cũng không nhất định là kẻ đạo văn phải không? Nếu thực sự không có chân tài thực học, dám chính diện hướng Từ Tư Vũ khởi xướng khiêu chiến sao?”

 

"Khó mà nói, ai biết được sự thật là gì? Dù sao, một trong số họ chắc chắn là kẻ đạo văn."

 

"Tôi tin vào phán đoán ban đầu của trường. Vì ban đầu trường xác định Quý Dữu đạo văn nên chắc chắn là Quý Dữu đạo văn."

 

Quý Dữu bưng đĩa cơm, nghe phía sau lưng nói chuyện, sống lưng cô vẫn như cũ thẳng đứng, bước chân cũng không dừng lại, thay vào đó, cô bình tĩnh tìm một bàn ăn trống, ngồi xuống, chậm rãi ăn bữa sáng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-352-su-an-ui-tu-ban-be.html.]

Bây giờ--

 

Cả trường đang bàn tán về vấn đề này, vô luận như thế nào,Từ Tư Vũ chắc chắn đã nhận được tin này, như vậy - cô ta sẽ xử lý thế nào đây?

 

Quý Dữu đang mong chờ nó.

 

Thành thật mà nói, Quý Dữu ngày nào cũng bận học tập và rèn luyện nên không đến gặp Từ Tư Vũ, điều này vốn đã rất khách sáo với cô ta nhưng việc đầu tiên Từ Tư Vũ làm khi quay lại trường là chèn ép chính mình?

 

Ha ha ……

 

Như vậy——Quý Dữu không thể làm gì khác hơn là phụng bồi tới cùng.

 

Tuy nhiên, Từ Tư Vũ đừng mơ tưởng lại dùng những thủ đoạn bẩn thỉu đó để tung tin đồn và bôi nhọ mình, Quý Dữu không thèm làm những thủ đoạn nhỏ như vậy, nếu muốn bị vả mặt như vậy thì đường đường chính chính tới để bị vả mặt a.

 

Ai sợ ai nha?

 

Vì thế--

 

Chuyện này, nhất thiết phải được phơi bày dưới ánh mặt trời, thực hiện rõ ràng, minh bạch.

 

Từ Tư Vũ— có dám chiến không?

 

Một ngụm.

 

Hai ngụm.

 

Ba ngụm.

 

Quý Dữu nhanh chóng giải quyết một cái bánh quẩy chiên giòn thơm ngon. Đột nhiên, trên đầu cô có một bóng người cao lớn, cô ngẩng đầu nhìn thì thấy đó chính là Thịnh Thanh Nham.

 

Quý Dữu trợn mắt nhìn cậu ta, nói: "Cậu đang làm gì vậy?"

 

Thịnh Thanh Nham đặt ly sữa đậu nành của mình ở trước mặt Quý Dữu và ậm ừ: "Quỷ nghèo chính là quỷ nghèo a... Ăn bánh quẩy mà không có sữa đậu nành là dị giáo a... Nhìn cậu đáng thương như vậy, tiểu khả ái tớ sẽ đãi cậu một ly a..."

 

Quý Dữu cười toe toét: "Ai cha! Mặt trời mọc ở hướng tây rồi, tiểu khả ái cay mắt lại mời tôi uống sữa đậu nành a? Không thể tin được!"

 

Thịnh Thanh Nham cong môi nói: “Không uống thì trả lại nhân gia a.”

 

Quý Dữu chộp lấy ly sữa đậu nành cầm trong tay, nhấp một ngụm, tức giận nói: “ Quỷ hẹp hòi a…Miếng thịt đưa tới miệng, muốn đòi về, không có cửa a.”

 

Thịnh Thanh Nham đặt khay xuống, quyết định mặc kệ cô, mà ăn bữa sáng của mình.

 

Sau đó--

 

Sở Kiều Kiều đi tới ngồi, đặt một chồng bánh bao hấp trước mặt Quý Dữu: "Bạn học Quý Dữu, hôm nay trông cậu thật đẹp mắt a, tớ mời cậu ăn bánh bao hấp."

 

Quý Dữu: "???"

 

Nhạc Tê Quang ném một cái bánh nướng tới, lớn tiếng nói: “Đây là phần thưởng dành cho kẻ ngốc.”

 

Nhạc Tê Nguyên theo sát phía sau, ném một cái bánh bao lớn rồi nói: “Ăn nhiều để bổ sung năng lượng cho não.”

 

Quý Dữu: "???"

 

Quý Dữu không thể hiểu được một loạt hành động của những tên này, tại sao tất cả những tên keo kiệt và quỷ keo kiệt này lại đổi tính cả đám như thế này?

 

Trời muốn sụp?

 

Vì vậy, Quý Dữu nhìn Thẩm Trường Thanh đi tới cuối cùng, phát hiện khay cơm của cậu ấy cũng bình thường, không có gì đặc biệt, trên tay cũng không cầm bất kỳ đồ ăn nào khác, vì vậy Quý Dữu mới yên tâm một chút.

 

Sau đó--

 

Thẩm Trường Thanh ngồi đối diện Quý Dữu, dùng ngón tay khéo léo lấy ra một quả trứng gà chân dài, gõ nhẹ, chậm rãi bóc vỏ.

 

Ngay lúc Quý Dữu vốn tưởng cậu ấy bỏ vào miệng, Thẩm Trường Thanh đột nhiên đưa trứng gà cho Quý Dữu.

 

Quý Dữu: "???"

 

Thẩm Trường Thanh: “Cho cậu.”

 

Quý Dữu trợn mắt: "Hả???"

 

Đến cùng, xảy ra chuyện gì?

 

Tại sao cô không thể hiểu được?

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Thẩm Trường Thanh thấy Quý Dữu không nhận, liền không nói một lời mà trực tiếp bỏ quả trứng gà chân dài vào đĩa của Quý Dữu, rồi bắt đầu ăn đồ trong đĩa của mình.

 

Trong phòng ăn, cuộc thảo luận về Quý Dữu và Từ Tư Vũ vẫn tiếp tục ồn ào, khi Quý Dữu nghe, mghe , cô chợt hiểu ý của những người bạn keo kiệt của mình.

 

Hóa ra đây là đang an ủi mình?

 

Quý Dữu trong lòng ấm áp nói: "Các cậu, từng cái miệng chó không mọc được ngà voi mà, chỉ có bạn học Thẩm Trường Thanh là tử tế, còn biết bóc vỏ trứng cho tớ."

 

Mọi người: "..."

 

Thật muốn đánh cô ấy, phải làm sao bây giờ?

 

Hàng này vốn không cần sự an ủi chút nào a?

 

Đúng không?

 

 

Loading...