Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 339: Chiến Trường Nguyên Thủy
Cập nhật lúc: 2024-09-09 05:35:02
Lượt xem: 12
Sân thi đấu.
Bóng cây nhảy múa, gió thổi từng trận…
Quý Dữu không khỏi rùng mình nổi da gà, nếu không phải là biết mình đang bước vào một sân thi đấu, cô còn tưởng mình đang quay một bộ phim kinh dị sống động như thật, từng ngọn cây cọng cỏ, từng hòn đá, từng hạt cát, so với thực tế không kém bao nhiêu, cơ hồ không thể phân biệt được đó là hư cấu hay thực tế...
Vết thương trên trán vẫn đang chảy máu, Quý Dữu phải tìm cách cầm máu. Nếu không, nếu chảy m.á.u quá nhiều, cơ thể sẽ trở nên yếu ớt, tốc độ, sức chịu đựng và sự nhanh nhẹn đều sẽ giảm đi.
Cô khom người từng bước một đi về phía trước, cố gắng tìm loại thảo dược cầm m.á.u nào trên bãi cỏ hay ven đường, thế nhưng nhìn qua một lần không tìm thấy. Đây cũng là một trong những quy tắc của cuộc thi: muốn cầm máu, trị liệu cơ thể bị thương, nhất định phải tìm được một hộp dụng cụ y tế, có thể tìm thấy một hộp dụng cụ y tế ở đâu?
Khu dân cư!
Dọc theo đường đi cẩn thận từng li từng tí, cũng may Quý Dữu vận khí cũng không tệ lắm, chẳng bao lâu sau, cô đã nhìn thấy một nhà tranh nhỏ xuất hiện trong rừng.
Nhà tranh?
Giống như nguyên thủy?
Quý Dữu trong mắt lóe lên: Chẳng lẽ sân thi đấu lần này thật ra là một hoàn cảnh viễn cổ? Vẫn còn sử dụng vũ khí lạnh? Hay đây là thời đại như thế kỷ 21 nơi sử dụng vũ khí nóng sơ cấp?
Vậy là không còn những sản phẩm khoa học kỹ thuật của thời đại vũ trụ như cơ giáp, pháo hạt, vũ khí năng lượng...?
Trong lòng Quý Dữu nảy ra ý tưởng, cũng không gấp gáp chạy vô nhà tranh nhỏ, mà là lặng lẽ ngồi ở trong bụi cỏ, sau khi cẩn thận quan sát, phát hiện không có gì dị thường, nhưng lại không dám khinh thường - ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, đột nhiên xuất hiện một người làm thịt mình thì sao.
Vào lúc này——
Hệ thống đột nhiên hiện lên một tin nhắn: [3 người đã chết, còn lại 97 người trên sân thi đấu.
Trong lòng Quý Dữu run lên, cô nhìn đồng hồ tính giờ, trận đấu còn chưa đầy 5 phút, đã có 3 người bị loại, đây cũng quá nhanh a.
Tàn khốc.
Nhưng bởi vì hệ thống nhắc nhở này, Quý Dữu mới hiểu được tình huống của mình:
Không có vũ khí.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Bị thương nhẹ.
Không có áo giáp.
........
Chỉ cần tùy tiện một người tới, cầm thanh đao hoặc trốn trong bóng tối cầm s.ú.n.g liền có thể bất ngờ tấn công mình.
Đối với kế hoạch hiện tại, vẫn là nên nhanh chóng đến ngôi nhà tranh để tìm kiếm thứ gì đó hữu ích.
Quý Dữu không do dự nữa, khom lưng, lặng lẽ đến gần căn nhà tranh, cô cẩn thận lắng nghe, phát hiện bên trong không có động tĩnh gì, liền đẩy cửa đi vào——
Nhưng vừa định bước vào, cô đột nhiên cảm nhận được một luồng không khí nhẹ chuyển động. Quý Dữu vô thức lùi về phía sau để tránh đòn tấn công sắp tới.
Đối phương sửng sốt một chút, nhưng hắn nhanh chóng phản ứng, giơ khảm đao trong tay lên, nhanh chóng đ.â.m vào đầu Quý Dữu.
Răng rắc——
Quý Dữu giơ tay đẩy cửa ra, khảm đao của người này đã đ.â.m vào ván cửa, cũng chính vì điều này mà Quý Dữu thấy rõ người đối diện là một nam sinh vạm vỡ, dáng vẻ thô kệch.
Quý Dữu nghiến răng nghiến lợi: “Đại ca, anh chặt người mà không chào hỏi một tiếng là sai rồi.”
Nam sinh: "Trong sân thi đấu muốn làm người gì?"
Quý Dữu: "..."
Lời này vô nghĩa, nhưng cô vậy mà không phản bác được.
Lưỡi đao lóe lên trước mắt, đòn tấn công hung hãn của nam sinh lại bổ tới, Quý Dữu hơi nghiêng người né tránh, một bên cảm nhận sâu sắc cuộc sống thật khó khăn: đã biết tay không tấc sắt, cùng khảm đao của đối phương sống mái với nhau, thật sự là rất ăn thiệt thòi nha.
Mặc dù nam sinh này có những chiêu thức mạnh mẽ, có vẻ như đem khảm đao phát huy hổ hổ sinh uy, nhưng tay cầm đao trông hơi vụng về, đặc biệt là khi cậu ấy cần xoay cán đao, cử động của cậu ấy vô cùng cứng nhắc——
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-339-chien-truong-nguyen-thuy.html.]
Điều này có nghĩa là gì?
Chứng tỏ người này không giỏi dùng đao.
Quý Dữu hai mắt hơi lóe lên, hét lớn: "Nghe ý tứ đại ca, ngươi không phải người, mà là súc vật nha?"
Nam sinh có chút chán nản cảm thấy nữ sinh này thật là dài dòng, lợi dụng sơ hở, dùng sức vung đao về phía cô: “Yên tĩnh chịu c.h.ế.t đi!”
Nhìn thấy đầu của mình sắp u đầu mẻ trán, Quý Dữu lần này cũng không trốn tránh, mà đối mặt với hắn, nam sinh trong mắt tràn đầy vui mừng, lưỡi đao đã đặt tới trên trán Quý Dữu nhưng cũng là lần này, hắn cảm thấy cổ tay tê rần, cúi đầu nhìn xem, phát hiện bàn tay cầm đao đã bị nữ sinh bóp.
Ngay khi Quý Dữu phát huy sức lực, khảm đao mà nam sinh đang cầm trở nên không ổn định.
Nhưng--
Hắn nghiến răng, siết c.h.ặ.t t.a.y lần nữa, hung hăng bổ xuống——
Vào thời khắc mấu chốt, càng phải bình tĩnh, Quý Dữu cũng không vội đề phòng những đòn tấn công khác của nam sinh, dùng lực khéo léo nhéo vào cổ tay nam sinh, khảm đao đột nhiên buông lỏng ra.
Ngay lúc khảm đao rơi xuống, bỗng nhiên cô giơ chân đá vào n.g.ự.c nam sinh.
Bụp--
Nam sinh mất thăng bằng, va vào bức tường của nhà tranh.
Khoảnh khắc khảm đao chuẩn bị chạm đất, Quý Dữu đã bay tới và nắm lấy chuôi dao.
Bụp !
Bụp !
Bụp !
Đồng tử của nam sinh co rút lại, cơn đau kịch liệt xuyên qua lồng ngực, hắn trừng mắt mở miệng: "Dưới đao... lưu... người..."
Quý Dữu rút đao ra, nhìn 'xác chết' trước mặt, nhếch miệng cười nói: "Lưu cái rắm người, chính ngươi đều nói mình không phải là người.”
Trận chiến này gây ra rất nhiều náo động, nếu có người lén lút mai phục xung quanh thì sẽ bị phát hiện, nơi đây không nên ở lâu, Quý Dữu nhanh chóng sờ soạng 'thi thể' nam sinh một lượt, Khóe miệng nhếch lên: "Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt."
Ngay sau đó, cô chui vào căn nhà tranh và nhìn quanh, ngoại trừ khảm đao trên tay, hầu như không có vũ khí nào có thể sử dụng được, cũng may cô tìm thấy một hộp thuốc mỡ.
Cô nhanh chóng bôi một ít thảo dược lên trán để cầm máu.
Quý Dữu không lãng phí thời gian và nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà tranh.
Cô chân trước vừa rời đi, chân sau đã có hai người chạy tới, một người nhìn dấu vết còn sót lại xung quanh, cau mày nói: “Nơi đây vừa xảy ra đánh nhau, có lẽ mọi thứ bên trong đều đã bị lấy đi.”
Một người khác nói: “Vết m.á.u còn mới, người này hẳn là chưa đi xa, có muốn đuổi theo hay không?”
"Đuổi!"
Quý Dữu co ro trong đám cỏ khô vàng úa, trên đầu cắm đầy cỏ tranh, nhìn thấy một màn này, âm thầm sợ hãi than thở: Thật may, may mắn mình chạy thật nhanh, trễ một bước nữa, nhất định phải đối đầu với hai người họ, hai người kia, một người cầm s.ú.n.g trong tay, còn người kia cầm cung tên, nếu va chạm với họ chắc chắn sẽ chết.
Bên cạnh đó--
Thật bất ngờ, chỉ trong vài phút sau khi mở màn, lại có người thành lập liên minh.
Điều này cũng khiến Quý Dữu nhận ra, nếu cứ tiếp tục chiến đấu một mình, nhất định là không được. Nhưng mà- nếu tìm kiếm người để liên thủ, nếu giữa nhau không có sự tin tưởng cơ bản thì có thể sẽ bị lật xe.
Vì thế--
Cũng không thể tùy tiện tìm người liên thủ.
Im lặng vài giây, nhận ra hai người đã đi xa không quay lại, Quý Dữu liếc nhìn cỏ tranh lộn xộn trên người mình, ánh mắt chuyển động, không chút do dự, cô sử dụng tay nghề thủ công mạnh mẽ nhất của mình, tự biện cho mình một chiếc áo tơi bằng cỏ tranh kiểu dáng tương đối đơn giản nhưng che được tay chân, chỉ hở ra đôi mắt.
Sau khi mặc quần áo rơm, Quý Dữu nằm xuống bãi cỏ nhìn từ bên ngoài, cơ bản không thể phát hiện ra có người đang trốn trong bãi cỏ.