Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 282 : Trêu Chọc

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-09 15:03:27
Lượt xem: 26

Dịch dinh dưỡng tề vị mù tạt vừa vào miệng có vị cay nồng, Quý Dữu lập tức bị sặc đến nước mắt chảy ra, Nhạc Tê Nguyên giả vờ vô tội, nói: "Chính cậu ngu ngốc, sao trách tớ được?"

 

Quý Dữu tức giận đến muốn đánh người, nhưng Thịnh Thanh Nham lại thổi bùng lửa: " Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt a, tớ đã nói với cậu là cậu sẽ hối hận a... Giờ cậu biết hối hận rồi sao ? Nhân gia nói nhân gia không bao giờ lừa dối người khác a...."

 

Nói xong, Thịnh Thanh Nham duỗi tay ra, đưa dinh dưỡng tề trong tay tới, sau đó nói: "Cho cậu a...."

 

Quý Dữu tràn đầy nghi hoặc: "Tớ không tin."

 

 Thịnh Thanh Nham phồng má tức giận nói: "Nhân gia lấy giá trị của người nhà khả ái đảm bảo a... Tuyệt đối sẽ không bao giờ nói dối a..."

 

Lúc Quý Dữu đưa tay nhận lấy, Thịnh Thanh Nham tựa hồ đột nhiên hối hận. Khi tay Quý Dữu vừa định chạm vào, cậu ta liền thu hồi gói dinh dưỡng tề lại và nói: "Cậu có ăn hay không cũng không liên quan đến nhân gia a.... Nhân gia không muốn đưa nó cho cậu.

 

Quý Dữu: "..."

 

Không chịu được mùi mù tạt cùng với bộ dáng, sắc mặc đả kích của Thịnh Thanh Nham, Quý Dữu đột ngột đứng dậy, lao tới giật lấy gói dinh dưỡng tề trong tay cậu ta rồi bỏ đi.

 

Thịnh Thanh Nham lập tức mắng: "Ăn cướp a...cậu là thổ phỉ a..."

 

Quý Dữu trợn mắt nhìn cậu ta, mắng: "Cậu đáng bị cướp, cậu chính là muốn ăn đòn!"

 

Nói xong, cô lập tức mở đóng gói ra.

 

Đột nhiên--

 

Thẩm Trường Thanh âm thanh rõ ràng: "Khụ khụ..."

 

Quý Dữu dừng lại: "Có chuyện gì vậy?"

 

Thẩm Trường Thanh quay mặt đi: "Không có gì, chỉ là cổ họng tớ hơi ngứa thôi."

 

Quý Dữu suy nghĩ một lúc rồi nhìn kỹ hơn vào gói dinh dưỡng tề, cô phát hiện ra hương vị ghi trên đó quả thực là hương vị thịt nướng, chỉ xét về màu sắc thì nó cũng giống như hương vị thịt nướng, cùng hương vị giả vị gà do Nhạc Tê Nguyên đưa ra hoàn toàn khác.

 

Cảm thấy hơi đói, Quý Dữu suy nghĩ một chút và quyết định tin tưởng Thịnh Thanh Nham một lần, dù sao hàng này tự nhận mình là tiểu khả ái đệ nhất vũ trụ. Cậu ấy sẵn sàng dùng sự khả ái của mình để đảm bảo điều đó, hẳn cậu ấy sẽ không nói dối.

 

Vì vậy, sau khi Quý Dữu mở ra, cô liền trực tiếp uống một ngụm.

 

Sau khi mút xong--

 

"Khụ khụ khụ..." Quý Dữu gần như ngạt thở, nhấc chân chửi: "Cái quái gì thế a? Các cậu là những thứ lừa đảo! Sao lại có mùi mù tạt thế?"

 

Thịnh Thanh Nham che miệng cười khúc khích.

 

Thẩm Trường Thanh vẫn im lặng.

 

Nhạc Tê Nguyên mỉm cười yếu ớt.

 

Chỉ có Nhạc Tê Quang vẫn là giống người, giơ tay vỗ vỗ lưng Quý Dữu, nhướng mày giễu cợt: "Đồ ngốc! Cậu cho rằng mình thông minh sao? Chẳng phải cũng bị lừa mấy lần sao.. Nói thật với cậu, tớ đã tự mình thử rồi, tất cả dinh dưỡng tề này, trong đó đều có vị mù tạt. "

 

Quý Dữu: "..."

 

Quý Dữu ho khan một tiếng, Nhạc Tê Quang bưng ly nước nói: "Ho ghê quá, đây này --"

 

Quý Dữu cầm lấy, thấy ly nước trong trẻo, sạch sẽ, trong miệng vị quá nồng, liền một ngụm uống hết.

 

Uống xong.

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Sắc mặt cô lập tức tối sầm: " Nhạc Tê Quang, cậu muốn c.h.ế.t à?!!! Đây là nước có vị mù tạt!!!!"

 

Phốc--

 

Nhạc Tê Quang vỗ mạnh vào đùi, cười lớn: "Baba biết mà! Baba biết mà! Tên ngốc này nhất định sẽ bị lừa!! Hahahahaha..."

 

Trêu đùa thành công, Thịnh Thanh Nham cùng Nhạc Tê Nguyên đều cười lớn, chỉ có Thẩm Trường Thanh vẻ mặt có chút không được tự nhiên: "Như vậy có quá mức không?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-282-treu-choc.html.]

Nhạc Tê Nguyên bình tĩnh lắc đầu nói: "Chúng ta có trêu đùa gì đâu? Nếu chúng ta không trêu, cậu ấy cũng sẽ mắc bẫy."

 

Quý Dữu gần như tức giận: "Các cậu làm cái gì a? Các cậu rảnh quá, tới đánh một trận đi! Nhìn bà đây đánh các cậu một trận nhừ tử!"

 

"Ân..." Thẩm Trường Thanh vẻ mặt có chút xấu hổ, giải thích: "Quý Dữu, cậu không phải là người bị lừa duy nhất, kỳ thật chúng tớ đều bị lừa, sáng nay căng tin cung cấp dinh dưỡng tề, nước uống đều có vị mù tạt hết... Chúng tớ đã thử từng cái một, không có ngoại lệ."

 

Quý Dữu: "..."

 

"Gạt quỷ hả!" Quý Dữu không tin, cong môi nói: "Nhà ăn rảnh đến mức nhức trứng a?"

 

Thẩm Trường Thanh: "Khụ khụ..."

 

Nhạc Tê Nguyên liếc cô một cái: "Lời nói thật thô bỉ."

 

Quý Dữu khẽ nói: "Cậu thì biết cái gì? Ngôn ngữ thô tục mới là tình cảm chân thành nhất!"

 

Nghe nói một số đầu bếp trong căng tin đặc biệt thích giày giò, chơi đùa đủ thứ kỳ lạ, chẳng hạn như các loại dịch dinh dưỡng tề 'có vị gà' và 'có vị BBQ' giống như treo đầu dê bán thịt chó, kỳ thực tất cả đều có hương vị mù tạt.

 

Ngoài ra còn có nước uống vị mù tạt, bia vị ớt, nước uống vị phân gà hôi...

 

Tóm lại, không có gì mà căng tin của Trạm vũ trụ Đào Viên không thể làm được trừ khi bạn có thể tưởng tượng được. Lời giải thích mà nhà ăn đưa ra rất chính đáng, nói đó là để cải thiện cuộc sống nhàm chán của những binh lính trong căn cứ trạm vũ trụ và thêm một chút niềm vui cho họ...

 

Vì vậy, trên trạm vũ trụ có câu nói phổ biến: "Ăn cơm là một canh bạc". Đó không phải là ăn uống mà là "canh bạc cơm". Nếu vận khí tốt ăn thứ gì đó có hương vị tuyệt vời, nhưng nếu không may mắn, bạn sẽ không thể nuốt nổi nó.

 

Thẩm Trường Thanh, Thịnh Thanh Nham và những người khác đã từ bỏ bữa sáng do căng tin cung cấp. Mỗi người lấy đồ ăn vặt ra, dựa vào nước lọc lấp đầy bụng. Lúc này, Nhạc Tê Quang chỉ có thể thở dài và nói: "Sau khi nhìn thấy những hành động bại hoại của những đầu bếp ở căng tin, baba bây giờ cuối cùng cũng hiểu tại sao những binh lính già đó lại có thể tranh giành một túi đồ ăn vặt."

 

  Lời vừa ra, miệng Nhạc Tê Quang cứng đờ.

 

  Những người khác cũng trong nháy mắt trầm mặc.

 

  Cảnh tượng sống động của những binh lính già cướp đoạt, tranh giành đồ ăn vặt của mấy học sinh vẫn như còn sống động rõ ràng trước mắt, nhưng - một số người đã biến mất khỏi thế giới này mãi mãi.

 

Thẩm Trường Thanh nuốt miếng bánh quy cuối cùng, nhẹ giọng nói: "Tớ no rồi."

 

Thịnh Thanh Nham vỗ vỗ vụn bánh quy trong tay nói: "Tớ cũng no rồi."

 

Nhạc Tê Quang và Nhạc Tê Nguyên lần lượt đứng dậy và nói: "Chuẩn bị cho buổi huấn luyện ngày hôm nay."

 

Quý Dữu nhìn mấy người này  rồi nhìn những dịch dinh dưỡng tề khủng khiếp trên bàn ăn. Thật là khó hiểu, cô vẫn còn đói nha, hơn nữa mấy bạn học của mình này, họ đều là những người không có sự đồng cảm hay tình yêu thương. - không có người nào sẵn lòng cho cô mượn đồ ăn vặt.

 

Đột nhiên--

 

Thịnh Thanh Nham nhấc chân rời đi, ném một gói bánh quy về phía Quý Dữu, bịt miệng nói: "Ôi a... thật đáng thương a...Tiểu khả ái nhân gia có lòng tốt bán cho cậu giá 500 điểm tín dụng a... "

 

Quý Dữu sửng sốt: "500 điểm tín dụng? Cậu ăn cướp à?"

 

Thịnh Thanh Nham: "Cậu có muốn hay không a..."

 

Quý Dữu mở bánh quy ra, vui vẻ ăn và nói: "Không có tiền, trước ghi nợ nha."

 

Thịnh Thanh Nham: "..."

 

  Cô nàng này là một kẻ vô lại, nói ghi nợ trước, rốt cuộc nhất định sẽ không chịu trả nợ. Quên đi, không tính toán với cô ấy, cứ coi như đuổi tên ăn mày.

 

Sau khi Quý Dữu ăn uống no đủ, cô đánh thức Sở Kiều Kiều.

 

Sau đó--

 

Cô đã làm theo cách tương tự và đã trêu chọc Sở Kiều Kiều thành công một lần, khi nhìn Sở Kiều Kiều giậm chân, bộ dáng ẩn nhẫn, cô đột nhiên cảm thấy khoảng thời gian an ổn, vui chơi, không lo cãi nhau ầm ĩ như vậy thực sự rất tuyệt vời.

 

Rất nhanh, thời gian tập hợp đã đến, tất cả học sinh đều đã đến đông đủ. Mục Kiếm Linh nhìn trạng thái của các học sinh, hơi hơi nhíu mày.

 

  

 

 

Loading...