Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 279 : Tiểu Lùn
Cập nhật lúc: 2024-08-09 14:58:30
Lượt xem: 28
Trong đại sảnh ngoại trừ Mục Kiếm Linh cùng các học sinh ra, còn có mấy chiến binh, nhưng các chiến binh đều sắc mặt ủ rũ, đứng bất động như cây tùng cây bách, trước đây khi nhìn những học sinh này đều cười ha hả chào hỏi một câu. Nhưng không hiểu sao hôm nay không ai nói một lời, bầu không khí tại hiện trường càng trở nên trang trọng khi sự im lặng kéo dài hơn.
Thật lâu.
Mục Kiếm Linh nhìn các học sinh, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Hôm nay ta giao cho các người một nhiệm vụ mới, nhiệm vụ này không có thưởng phạt, nhưng ta hy vọng các người sẽ dùng tâm hoàn thành.”
Các học sinh lớn tiếng nói: "Hứa sẽ hoàn thành."
Trước khi đi theo cô Mục Kiếm Linh, bước vào phi thuyền của cô và vào Trạm vũ trụ Đào Viên, 100 học sinh này đã tự nhủ trong lòng dù nhiệm vụ có khó khăn đến đâu và quá trình huấn luyện gian khổ đến đâu, họ cũng sẽ nghiến răng và kiên trì.
Vì vậy, mọi người đều rất tự tin và tin tưởng mình có thể hoàn thành được nó.
Nhìn khuôn mặt tràn đầy năng lượng nhưng vẫn còn trẻ con của các học sinh, Mục Kiếm Linh mím môi, sau đó lớn tiếng nói: “Xếp hàng, đi theo tôi.”
Các học sinh nhanh chóng xếp hàng và đi theo Mục Kiếm Linh.
Mục Kiếm Linh sải bước ra khỏi đại sảnh, từng bước một, hướng tới một tòa nhà được thiết kế trang trọng ở trung tâm có treo cờ liên minh...
Quý Dữu thực sự cảm thấy kỳ lạ, cô đã nhìn thấy tòa nhà này ngay khi bước vào Trạm vũ trụ Đào Viên, vì nó quá dễ thấy và làm cho người ta không thể coi nhẹ. Tuy nhiên, cả giáo viên và binh lính cho tới bây giờ cũng không cho các học sinh bước vào nơi đó một bước.
Suy cho cùng, các học sinh đều là những chiến binh tương lai, và họ rất kỷ luật, không ai tự mình chạy tới tìm hiểu.
Lúc này, Quý Dữu cũng phát hiện ra, nơi này khác thường ngày, có nhiều binh lính đóng quân ở đây, tất cả bọn họ đều có vẻ mặt nghiêm túc và trầm mặc. Quý Dữu còn nhìn thấy những gương mặt của chiến binh ở ngày đại hội đón tiếp tân học sinh. Nhưng những người này, không có ngoại lệ, đều giữ vững tư thế nghiêm chỉnh, không hề chớp mắt.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
…
Bước chân của Mục Kiếm Linh rất có quy luật, phát ra âm thanh cộc cộc trầm thấp, các học sinh theo thật sát sau lưng Mục kiếm Linh, không nói tiếng nào.
Cánh cổng tự động mở ra trước khi Mục Kiếm Linh đến, những binh lính canh cổng, nhao nhao cúi chào.
Mục Kiếm Linh dừng lại, cúi chào đáp lễ rồi nhẹ nhàng bước vào.
Các sinh viên đi theo cúi chào, rồi bước qua cánh cửa của tòa nhà uy nghiêm này.
Oanh--
Vừa mới bước vào, nhìn mọi thứ trước mắt, Quý Dữu cảm thấy đầu óc ầm vang một tiếng, không biết mình đang làm gì, đầu óc hỗn loạn, suy nghĩ hỗn loạn, tim cũng đập loạn xạ.
Cái này--
Cái này--
Nhìn những hình ảnh trước mặt, Quý Dữu tay run run, cô phát hiện đám người Từ Châu, Sở Kiều Kiều bên cạnh cũng sững sờ trong chốc lát.
Không ai nói một lời.
Những tiếng thở phát ra từ bốn phía dường như mang theo một cổ đè nén trầm trọng.
Im lặng một lúc, Mục Kiếm Linh lại bước đi nặng nề, đi về phía tấm vải trắng che đồ vật ở giữa, cúi người chào về phía trước.
Các học sinh đi theo cúi chào.
Chỉ là--
Trong lòng các học sinh không bình tĩnh như trên mặt, trong lòng đều là khó chịu, chua chát.
Mục Kiếm Linh bình tĩnh nhẹ nhàng nói: “Nằm ở đây là những binh lính đã hy sinh mạng sống trong mấy ngày qua. Nhiệm vụ tôi giao cho các người là chỉnh lý tốt bộ dạng của những binh lính này, đưa họ đi đoạn đường cuối cùng, có thể làm được không?”
Các học sinh kìm nén cảm xúc dâng trào trong cổ họng, thấp giọng nói: “Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-279-tieu-lun.html.]
Giọng nói của Mục Kiếm Linh không còn lạnh lùng như trước nữa, cô nhẹ giọng nói: "Được rồi, bắt đầu thôi."
Các học sinh ngơ ngác và không biết bắt đầu từ đâu.
Mục Kiếm Linh hiếm khi đứng yên, không có chút tức giận mà kiên nhẫn chờ đợi các học sinh điều chỉnh tâm lý.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Cuối cùng--
Có người bước ra.
Mục Kiếm Linh ngước mắt lên, nhìn thấy chính là Thẩm Trường Thanh trên mặt không có một tia vui mừng hay tức giận, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn nhẹ nhàng hướng về phía tấm vải trắng gần nhất cúi chào: “Đàn anh, xin thứ lỗi."
Sau đó, cậu nhẹ nhàng mở tấm vải trắng ra.
Khi tấm vải trắng được vén ra, họ nhìn thấy khuôn mặt của chiến binh đã chết, đầu bị thủng một lỗ lớn, một chân đã mất, một tay đang nắm c.h.ặ.t c.h.â.n của một loại tinh thú nào đó... Lòng mọi người đều nghẹt thở, trong đó có mấy nữ sinh, nước mắt lập tức chảy xuống, vụng trộm che miệng nghẹn ngào...
Thẩm Trường Thanh ngón tay hơi run lên, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, mím môi, bình tĩnh lấy khăn sạch nhẹ nhàng lau vết m.á.u khô trên mặt người lính...
Đây là một gương mặt xa lạ, hẳn là anh ta đã ở tiền tuyến sau khi các học sinh vào Trạm vũ trụ Đào Viên. Anh ta còn rất trẻ và có những đường nét rất đẹp trai, mặc dù trên trán có một cái lỗ lớn nhưng vẻ đẹp trai vẫn còn nguyên vẹn.
Chỉ là--
Khi Thẩm Trường Thanh cố gắng gỡ bàn tay đang giữ chân của con tinh thú, cậu đã cố gắng nhiều lần nhưng không thể gỡ được chân của con tinh thú.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Trường Thanh hiện lên một tia bối rối, cậu ngẩng đầu nhìn về phía cô giáo Mục Kiếm Linh.
Mục Kiếm Linh không nói gì.
Thẩm Trường Thanh trong lòng cảm thấy một nỗi buồn khó tả, chợt phát hiện ra bạn học Quý Dữu, số 4444, lặng lẽ đến gần, đôi tay run rẩy, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của người chiến binh, nhỏ giọng nói: “Đàn anh, chúng em đến đón anh về nhà."
Thần kỳ là, bàn tay của chiến binh đang nắm chặt một chân của con tinh thú, tách đều tách không ra, khi Quý Dữu nói những lời này, vậy mà lặng yên không một tiếng động
mềm nhũn ra.
Lập tức, Quý Dữu dễ dàng gỡ bỏ chân của Tinh Thú, sau đó cô cùng Thẩm Trường Thanh chỉnh lý bộ dáng của chiến binh...
Quý Dữu là học sinh thứ hai đứng ra.
Người thứ ba đứng lên không phải là Nhạc Tê Quang gan lớn nhất, cũng không phải Sở Kiều Kiều mạnh nhất, giống như những học sinh khác, hai người này đang đắm chìm trong đau buồn và không thể kiểm soát được cơ thể của mình. Người thứ ba đứng lên chính là Thịnh Thanh Nham.
Khi Thịnh Thanh Nham bước ra, sắc mặt bình thản, đôi mắt đen láy, không nhìn ra vui, giận, buồn hay khổ. Cậu ta bước một bước, lặng lẽ đi về phía một chiến binh đang ngủ say, sau khi vén tấm vải trắng ra, nhìn anh ta nằm ngửa, hình dáng chiến binh nằm đó có vẻ quen thuộc, Thịnh Thanh Nham ngón tay run một chút, nhưng ngay sau đó, cậu hơi cụp mắt xuống và nhẹ nhàng lau vết m.á.u trên cơ thể của chiến binh từng có duyên gặp một lần này.
Sau đó, bất chấp những giọt nước mắt trên khuôn mặt, các học sinh lần lượt bước ra.
…
Một người.
Hai người.
Ba người.
Có một số vẫn duy trì tư thế chiến đấu với Tinh Thú, có một số có thân thể hoàn chỉnh, có một số thân thể không hoàn chỉnh, thậm chí có một số còn không thể nhận ra khuôn mặt...
Quý Dữu gắt gao cắn răng kiên trì làm việc, cô không nhớ mình đã ở đây bao lâu, cô chỉ biết dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể để nước mắt rơi. Trên thực tế, cô làm rất tốt, nước mắt của cô nó vẫn chưa rơi xuống, và rồi khi cô vén tấm vải trắng đang lặng lẽ che phủ, đầu cô chợt vang lên một tiếng nổ.
…
"Tiểu lùn, cố gắng học tập cho giỏi a."
"Anh yên tâm đi! Em nhất định sẽ học tập chăm chỉ! Mỗi ngày đều tiến bộ! Đến lúc đó em sẽ đánh anh thật nặng, để mẹ anh cũng không nhận ra!"
"Tốt!"