Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 278 : Đến Trường Cao Đẳng Nông Nghiệp

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-09 14:57:15
Lượt xem: 20

Ngay khi Quý Dữu lấy được tài liệu của tinh thú, cô đã gửi chúng đến văn phòng quản lý hậu cần, dì Trương nhìn vào tài liệu mà mấy người Quý Dữu gửi đến, nở một nụ cười sau khi thanh toán xong, cô ấy đột nhiên nói: "Các bạn học, sau khi kết thúc đặc huấn, các bạn có muốn đến trường Cao đẳng Nông nghiệp Lãm Nguyệt Tinh để bồi dưỡng thêm không?

 

Ah?

 

Cao đẳng nông nghiệp?

 

Không chỉ Quý Dữu sửng sốt, những người khác cũng bị chấn động.

 

Dì Trương giơ tay chỉ vào Nhạc Tê Quang và nói: "Tôi nghĩ các bạn đều là những hạt giống tốt, đặc biệt là bạn học Nhạc Tê Quang này, tôi thấy cậu ấy rất phù hợp. Trường Cao đẳng Nông nghiệp gần đây mới đưa ra một lô lợn giống chất lượng cao. Chúng tôi đang cố gắng sử dụng nó để tối ưu hóa những con lợn lông đen bản địa ở Lãm Nguyệt Tinh. Vẫn còn thiếu nhiều học sinh quan tâm đến lĩnh vực này. Nếu thí nghiệm này thành công, chắc chắn sẽ khiến giá lợn giảm xuống, đây cũng sẽ là một sự kiện đáng mừng vì lợi ích của nhân loại".

 

Quý Dữu trên mặt mang theo nụ cười kìm nén, những người khác cũng vậy, chỉ có Nhạc Tê Quang sắc mặt càng ngày càng âm trầm, tức giận nói: "Em không đi! Em đời này sẽ không bao giờ nuôi lợn nữa, em là một chiến binh cơ giáp a."

 

Cậu ta nhấn mạnh một lần chiến binh cơ giáp, lại nói, đừng nhìn lời nói dễ nghe như vậy nhưng chỉ muốn lừa họ đi nghiên cứu chăn nuôi heo, đỡ đẻ cho heo và vấn đề tối ưu hóa gen heo lông đen, một tài năng trẻ như cậu ta, trời sinh là để chiến đấu ở trên chiến trường, làm sao có thể chuyển sang chăn nuôi heo?

 

Đáng giận.

 

Thật ghê tởm.

 

Nhạc Tê Quang vừa nói ra những lời này, khuôn mặt hiền lành của dì Trương lập tức thay đổi, khí chất trầm xuống, hàm ý uy hiếp: "Cậu coi thường việc nuôi heo?"

 

Nhạc Tê Quang: "..."

 

Quý Dữu, Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Nguyên và những người khác nhanh chóng tránh xa Nhạc Tê Quang.

 

Nhạc Tê Quang trừng mắt nhìn bọn họ, quay về phía dì Trương, cậu cố chịu đựng cảm giác tê cả da đầu và giải thích: "Không phải vậy... Em không có coi thường... chỉ là... Em không thích hợp."

 

Dì Trương nghe xong lấy lại thiện ý nói: "Không làm cũng không sao, Kể từ khi con người phát triển đến nay, sự phân công lao động ngày càng chi tiết hơn, luôn phải có người làm những công việc khác nhau, vì vậy, chúng ta mới có một xã hội thịnh vượng như hiện nay. Cho nên, bất kỳ loại công việc nào cũng đáng được tôn trọng."

 

Nhạc Tê Quang da đầu tê dại: "Đúng đúng... Dì dạy rất đúng."

 

Thật sự là--

 

Tại sao lại cảm thấy người quản lý Trương này còn dài dòng hơn cả mẹ già ở nhà nữa?

 

Sau đó, dì Trương nhìn Quý Dữu và những người khác, Quý Dữu lập tức dẫn đầu và nói lớn: "Đúng vậy... chúng em rất tán đồng với những gì dì Trương nói."

 

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

Dì Trương rất hài lòng: "Ừ."

 

Lập tức, cô xua tay nói: "Các bạn về nghỉ ngơi đi. Về việc trao đổi ở trường Cao đẳng Nông nghiệp, lúc đó tôi sẽ thu xếp."

 

Quý Dữu và những người khác: "!!!"

 

Khi nào họ đồng ý đi hả?

 

Ahhh...

 

Mọi người vội vàng chạy ra khỏi phòng hậu cần, trong số đó, Nhạc Tê Quang là người nhanh nhất, sau khi chắc chắn đã thoát khỏi tầm ảnh hưởng của dì Trương, mọi người đều thở ra một hơi, ta nhìn cậu , cậu nhìn ta. Đồng thời nói: "Sao cảm thấy tinh thần của dì Trương đáng sợ như vậy?"

 

Thẩm Trường Thanh nói: "Tớ đoán dì ấy đã đột phá cấp SS, sắp xếp sợi tinh thần hẳn là đã đạt tới trên 50% trở lên."

 

Quý Dữu chặc lưỡi: "Khủng bố như vậy?" Cô biết việc dọn dẹp sợi tơ tinh thần khó khăn như thế nào. Nếu dì Trương đã làm sạch được một nửa vậy thì sẽ giải thích tại sao uy áp vừa rồi cô ấy đột nhiên giải phóng lại đáng sợ như vậy.

 

Đi ở phía trước Nhạc Tê Quang đột nhiên nói: "Tinh thần lực mạnh mẽ có ích lợi gì? Thực chiến, dì ấy chưa chắc có thể đánh bại được đàn anh Dương Bân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-278-den-truong-cao-dang-nong-nghiep.html.]

 

Thẩm Trường Thanh nói: "Cái này không giống nhau, dì Trương là nhân tài nghiên cứu, bình thường dì ấy sử dụng tinh thần lực nhiều nhất, cho nên thể chất nhất định kém đi rất nhiều. Đàn anh Dương Bân là một chiến binh, chuyên về chiến thuật và thể chất, hơn nữa còn tập luyện sức mạnh tinh thần... ...Cả hai không cùng đẳng cấp và không thể so sánh với nhau được."

 

Nhạc Tê Quang: "Hừ."

 

Quý Dữu liếc nhìn cậu ta, thô lỗ nói: "Hiện tại khoe khoang có ích lợi gì? Giống như vừa rồi dáng vẻ giả vờ đáng thương không phải là cậu sao?"

 

Nhạc Tê Quang: "..."

 

Nhạc Tê Quang đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói dễ hơn làm, nếu vừa rồi cậu một mình đối mặt với sự áp bức tinh thần của dì ta, e rằng cậu không chỉ giả vờ đáng thương mà là cháu trai và cháu chắt của cậu cũng có thể giả vờ một lần..."

 

Quý Dữu cười hắc hắc nói: "Tớ cũng không giống người nào đó thích tìm đường chết, đương nhiên không cần gánh chịu tức giận của dì ấy."

 

Thịnh Thanh Nham đi tới một bên ngáp một cái, có chút không kiên nhẫn nói: "Các cậu nói đủ chưa a? Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt, nhanh đưa điểm tín dụng của nhân gia phân cho nhân gia a... Nhân gia muốn đi ngủ a... Thức khuya không tốt cho sức khỏe của tiểu khả ái a......"

 

Quý Dữu chán ghét nhìn cậu ta, nói: "Gấp cái gì nha? Chờ tớ tính toán rõ ràng sổ sách lại nói."

 

Thịnh Thanh Nham tức giận nói: "Không phải sổ sách đã tính toán từ lâu rồi sao a? A Thanh và A Nguyên chẳng phải đã tính toán rõ ràng rồi sao a?"

 

Quý Dữu nói: "Tớ muốn kiểm tra đối chiếu một lần. Lỡ như tớ gửi nhầm cho các cậu, các cậu không chịu thừa nhận thì sao?"

 

Thịnh Thanh Nham: "..."

 

Thịnh Thanh Nham tức giận giậm chân mắng: "Chỉ có quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt như cậu mới có ý nghĩ như vậy a... Không ai keo kiệt chỉ có cậu keo kiệt a... Nhân gia còn sợ cậu trộm tiền của nhân gia sao a..." Vốn là số tiền ít ỏi này, cậu cũng không quan tâm, nhưng ông nội của cậu gần đây đã đóng băng tất cả tài khoản của cậu, và khi muốn gì cũng phải báo cáo cùng ông nội. Người nghèo khó mở được nồi, huống hồ, cậu phải nhanh chóng tích góp tiền càng sớm càng tốt để chờ hồn khí mới của đại sư Thanh Dứa lên kệ cướp mua, nếu không--

 

Cậu chính là tiểu khả ái đệ nhất vũ trụ, làm sao có thể chịu đựng Quý Dữu hàng này thường xuyên uy h.i.ế.p a?

 

Quý Dữu suy nghĩ một lúc và không chậm trễ tiền của mọi người, theo phương pháp chia tài khoản, cô chia tiền cho mọi người, trong số đó, Từ Châu, Giang Phương, Louis và Lance, những người nhận được ít nhất, mỗi người nhận được 200.000 điểm tín dụng.

 

Quý Dữu và Thịnh Thanh Nham có nhiều nhất, mỗi người chia hơn 600.000 điểm tín dụng.

 

Nhìn số dư trong tài khoản của mình tăng lên, Quý Dữu gần như cười không ngậm được miệng. Không ngờ, sau một khóa huấn luyện đặc biệt, cô không chỉ có thể nhận được học phần và tích phân mà còn có thể kiếm bộn tiền, còn rèn luyện, đề cao kỹ năng chiến đấu và tăng cường kiến thức.

 

Giá trị!

 

Khi Quý Dữu trở về ký túc xá, cô mệt mỏi đến mức không làm gì hay tập luyện thêm gì, leo lên giường sớm và ngủ thiếp đi.

 

Ngày hôm sau.

 

Khi Quý Dữu thức dậy vào sáng sớm, cô vừa tỉnh táo lại xong và đang định đi xuống lầu thì bất ngờ nhận được tin nhắn từ giáo viên Mục Kiếm Linh: [Mọi người mặc trang phục chỉnh tề và đến hội trường ngay lập tức, đến trong vòng 3 phút, nếu đến muộn một giây, sẽ bị trừ tất cả phần thưởng cho khóa huấn luyện đặc biệt này. 】

 

Ân?

 

Tại sao đột nhiên lại muốn tập hợp?

 

Quý Dữu vốn tưởng hôm nay sẽ phân tổ tiến hành huấn luyện giống như trước, nhưng giáo viên đã gọi tất cả học sinh tập trung tại hội trường, nên buổi tập hôm nay nhất định là tập luyện nhóm cho 100 người. Cô không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy ra đại sảnh.

 

Ở đây đã có hơn chục học sinh, khi Quý Dữu đến, Sở Kiều Kiều, Thẩm Trường Thanh, Thịnh Thanh Nham, Nhạc Tê Quang và những người khác tất cả họ đều chạy tới. Dù sao có quy định trừng phạt đáng yêu như vậy, cho nên không có ai đến trễ, tất cả mọi người trong vòng 3 phút, đều đuổi tới.

 

Mục Kiếm Linh nhìn các học sinh, trầm mặc, không nói gì.

 

 

 

 

Loading...