Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 264 : Tâm Tư Nhỏ Của Qúy Dữu

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-05 16:09:39
Lượt xem: 22

Nhạc Tê Quang thất bại ê chề trở về.

 

Sở Kiều Kiều trừng mắt nhìn Thịnh Thanh Nham vài cái, cô lấy hết can đảm tiến cử chính mình: " Cô giáo Mục, em cho là em có tư cách làm phó đội trưởng hơn so với Thịnh Thanh Nham! Em thậm chí cảm thấy thực lực của em hoàn toàn mạnh hơn Thẩm Trường Thanh, em càng phải làm chính là đội trưởng!"

 

Với tư cách là sinh viên năm nhất mạnh nhất, vậy mà luân lạc đến mức không người hỏi đến, không được đề cử, lẽ nào lại như vậy a!

 

Sở Kiều Kiều bất mãn.

 

Mục Kiếm Linh nghe vậy, thậm chí không nhướng mày, nói: "Không có đầu óc, cự tuyệt."

 

Sở Kiều Kiều: "..."

 

Hả?

 

Chính mình không đủ đầu óc à?

 

Sỉ nhục!

 

Điều này hoàn toàn là xúc phạm.

 

Lúc Sở Kiều Kiều đang cực kỳ tức giận, Nhạc Tê Nguyên đột nhiên tiến lên một bước, không nhanh không chậm, nói: "Chỉ là không đủ năng lực, cho nên tự tiến cử mình làm phó đội trưởng. Về mặt vũ lực và trí lực thì em nghĩ em không tệ hơn Thịnh Thanh Nham chút nào."

 

Mục Kiếm Linh nghe xong vẫn không chớp mắt, bình tĩnh nói: "Thông minh có thừa, nhưng con mắt không tốt, cự tuyệt."

 

Nhạc Tê Nguyên: "..."

 

Nhạc Tê Nguyên quả thực là nín một hơi, hỏi: "Cô ơi, cô có thể giải thích một chút con mắt không tốt nghĩa là gì không?"

 

Khi Quý Dữu nghe thấy điều này, cô gần như bật cười. Thậm chí còn thông cảm cho Nhạc Tê Nguyên, anh chàng này rốt cuộc là có nhiêu nghĩ không ra, lại còn chấp nhất tìm giáo viên muốn câu trả lời, đây không phải tự làm cho cơ tim tắc nghẽn sao?

 

Quả nhiên--

 

Mục Kiếm Linh nghe xong đột nhiên giơ tay, chỉ lên đỉnh đầu, nhẹ nhàng nói: "Rõ ràng như vậy, cậu chưa nghe thấy sao? Muốn cậu sửa lại vị trí phát triển chính xác của mắt."

 

Nhạc Tê Nguyên: "..."

 

Không hiểu sao, cậu lại nhớ đến trong buổi diễn tập của sinh viên năm nhất, các giáo viên đã cố tình nói mắt cậu ở trên đỉnh đầu, điều này không phù hợp với thẩm mỹ của công chúng, nhằm trừ điểm cậu.

 

Cái này--

 

Đó là một lịch sử đen tối.

 

Nhạc Tê Nguyên càng nghĩ càng trở nên tức giận, biểu cảm trên khuôn mặt cậu ta ngày càng trở nên khó coi.

 

Sau khi hai tuyển thủ hàng đầu thất bại, một số người khác cảm thấy mình không có cơ hội nên không đưa ra yêu cầu tự tìm chứng nhồi m.á.u cơ tim nữa.

 

Thịnh Thanh Nham giậm chân, cảm thấy có chút khó chịu, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: "Cô a... Nhân gia tự nguyện nhường chỗ cho người tốt hơn a... Ai muốn làm phó đội trưởng có thể nhận được công việc này a..."

 

Mục Kiếm Linh: "Câm miệng!"

 

Thịnh Thanh Nham: "..."

 

Quý Dữu liếc mắt nhìn Thịnh Thanh Nham, sau đó lén nhìn cô Mục Kiếm Linh, lại nhìn những người khác, nghĩ nghĩ, nhanh chóng giơ tay: "Báo cáo cô..."

 

Mục Kiếm Linh ngước mắt lên, liếc nhìn cô một cái, không chút lưu tình, nói thẳng: "Từ chối!"

 

Quý Dữu: "..."

 

Quý Dữu nghẹn lời, hít một hơi thật sâu nói: "Cô giáo, ngài không nghe lời thỉnh cầu của em một chút sao?"

 

Mục Kiếm Linh nhìn thời gian, nói: "Ta không rảnh nghe nói nhảm."

 

Quý Dữu: "..."

 

Cô lúc này thật sự có chút tức giận, không nhịn được nói: "Cô ơi, cô có biết bây giờ trông cô như thế nào không? Không chỉ độc đoán, còn đáng ghét!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-264-tam-tu-nho-cua-quy-duu.html.]

Mục Kiếm Linh nhướng mày, cao giọng: "Ồ?"

 

Trong lòng Quý Dữu run lên, lập tức đổi lời: "Điều trên là không có khả năng! Em thấy quyết định của cô rất sáng suốt và đầy trí tuệ! Bạn học Thẩm Trường Thanh có năng lực thực hành rất mạnh, năng lực chiến lược và sức mạnh tinh thần mạnh mẽ. Cậu ấy thực sự rất mạnh mẽ, là sự lựa chọn cho chức vụ đội trưởng hoàn hảo!"

 

Nói xong, Quý Dữu cũng cố ý liếc nhìn Thẩm Trường Thanh.

 

Thẩm Trường Thanh sắc mặt tuy rằng không nói một lời, nhưng nghe được những lời này, cậu vẫn cảm thấy kỳ quái, giống như một ngày gió lạnh, bỗng nhiên một cơn gió mát khác thổi qua, dù không thấy lạnh nhưng vẫn có chút nổi da gà.

 

Vẻ mặt Mục Kiếm Linh lãnh đạm, nhìn không biết đang vui hay không vui.

 

Nhưng Quý Dữu, người không để ý nhất là đả kích cùng gặp khó khăn, cô cũng mặc kệ giáo viên có vui hay không, trước tiên chính mình nói cho đã nghiện rồi lại nói sau: "Về phần sự an bài của giáo viên đối với Thịnh Thanh Nham làm phó đội trưởng, mặc dù trong mắt em, bạn học Thịnh Thanh Nham đều vô dụng, không có điểm sáng nào cả, nhưng giáo viên anh minh, sáng suốt đến mức nào? Chúng ta không nên lập tức chất vấn quyết định của giáo viên, chúng ta phải tin sự lựa chọn của giáo viên, khẳng định có đạo lý riêng! Có câu nói tồn tại là lý, đó không phải là như thế này sao?"

 

Mục Kiếm Linh: "..."

 

Thịnh Thanh Nham vốn đang ủy khuất bị buộc phải bổ nhiệm làm phó đội trưởng, nghe Quý Dữu nói ra lời này, lập tức không vui mắng: "Cái tên quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt này a... Sao nhân gia lại vô dụng a? Cậu có khả ái như nhân gia a? Nếu so sánh thì nhân gia là khả ái vô địch vũ trụ a ..."

 

Quý Dữu không để ý tới lời nói nhảm này, nghiêm túc nhìn Mục Kiếm Linh, đầy mong đợi nói: "Cô giáo, ngài cảm thấy em nói đúng không?"

 

Mục Kiếm Linh khóe miệng hơi co giật, vì lỗ tai thanh tịnh của mình, qua loa lấy lệ nói: "Hừ hừ..."

 

Tuy nhiên, đôi mắt của Quý Dữu đột nhiên sáng lên, cô lặng lẽ đến gần Mục Kiếm Linh, hạ giọng nói: "Vậy...cô, cô có thể nhường bước nói chuyện một chút được không?"

 

Mục Kiếm Linh nhướng mày: "Nếu đánh rắm thì nhanh lên!"

 

Quý Dữu ánh mắt nghiêm nghị nhìn chung quanh, phát hiện có rất nhiều người đang nghe lén, thế là lại yêu cầu thấp giọng nói: "Đây là chuyện lớn ảnh hưởng đến mạng nhỏ của học sinh, xin cô cho em một bước nói chuyện."

 

Xung quanh: "..."

 

Gia hỏa này cho rằng mọi người đều bị điếc à? Dù âm lượng có nhỏ đến đâu, đối với một nhóm học sinh có thể lực thật tốt, ở khoảng cách gần như vậy trừ khi mọi người ai cũng phải bịt tai lại a.

 

Vì thế--

 

Gia hỏa này muốn gặp giáo viên để làm gì vậy?

 

Nếu có chuyện gì không thể nói thẳng ra được sao?

 

Lén lút, thoạt nhìn giống như có quỷ!

 

Kỳ thật Mục Kiếm Linh lúc đầu cũng không muốn lãng phí thời gian, nhưng sau khi bị Quý Dữu làm phiền, cô lại có chút hứng thú nói: "A... lại đây."

 

Sau đó, đi về phía trước hơn mười mét.

 

Quý Dữu vội vàng chạy theo.

 

Mục Kiếm Linh khoanh tay hừ lạnh: "Em tốt nhất nên nghiêm túc đi, nếu không..."

 

Quý Dữu cảm thấy da đầu có chút tê dại, mẹ kiếp, cô giáo Mục lại phát động quấy nhiễu tinh thần lên người cô. Quả nhiên, với ngưỡng sức mạnh tinh thần cao và rất nhiều sợi tơ tinh thần, cô ấy có thể tùy ý hành động sao?

 

Hừ--

 

Ahhh... ghen tị quá!

 

Quý Dữu nhìn quanh, cảm thấy học sinh khó nghe được, vội vàng tiến lại gần, thấp giọng nói: "Cô... có thể cho em hai hạt thạch và một cốc trà sữa được không?"

 

Mục Kiếm Linh: "..."

 

Mục Kiếm Linh ngón tay giật giật, suýt nữa không nhịn được giơ tay định đánh người.

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Dù cô có nghĩ muốn vỡ đầu đến thế nào đi chăng nữa, cô cũng không bao giờ ngờ rằng Quý Dữu sẽ nói điều này với cô.

 

Quý Dữu cắn răng bắt đầu khoe khoang: "Cô... cô đã xem trận đấu giữa em và đàn anh Dương Bân ngày hôm qua. Em thực sự đã tiêu tốn rất nhiều tinh thần lực. Tưởng rằng sẽ ổn thôi, nhưng em đã nhịn một đêm, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn ở thế giới tinh thần. Em sợ rằng tinh thần của em không đáp ứng được nhiệm vụ này. Này không phải là mặt dạn mày dày hỏi ngài sao? Em cũng không muốn oa..."

 

Mục Kiếm Linh: "..."

 

Quý Dữu xoa đầu nói: "Em không có lừa cô, hiện tại thật sự trong đầu em có chút không thoải mái..." Hôm qua không sao, nhưng hôm nay tỉnh dậy, sáu sợi tơ ngu ngốc mới phát hiện cô đã không thực hiện được lời hứa mà mình đã hứa với bọn nó, bọn nó cứ làm ầm lên khiến Quý Dữu phải đau đầu.

 

 

Loading...