Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 260 : Sắp Xếp Sợi Tơ Tinh Thần
Cập nhật lúc: 2024-08-04 14:57:16
Lượt xem: 34
Quý Dữu là người đầu tiên đặt ra câu hỏi, cô hai mắt sáng lên, lập tức nói: "Dì Trương, dì vừa mới nói chúng ta nên chải vuốt lại tinh thần lực của mình, nên làm sao chải vuốt?"
Nhạc Tê Quang nói: "Nhưng bây giờ tớ mệt quá, không có tinh thần chải vuốt a. Tớ huấn luyện cường cường độ cao cả ngày, hay đấu tranh tài cường độ cao một ngày nhưng cũng không có cảm giác mệt mỏi như lần đỡ đẻ cho heo mẹ này.
Nhạc Tê Quang nói xong, mấy người khác cũng muốn đặt câu hỏi, nhưng thấy dì Trương có chuyện muốn nói, bọn họ đều dừng lại, yên lặng nghe lời dì ấy nói.
Dì Trương này, là một nhân viên cấp cơ sở đã đóng quân tại Trạm vũ trụ Đào Viên trong một thời gian dài. Bản thân cô cũng là một chiến binh, nhưng thực lực của cô yếu, thế mạnh của cô là bồi dưỡng động thực vật, bình thường phụ trách chính là công việc hậu cần của trạm vũ trụ.
Dì Trương nói: "Các con có biết không? 10 năm trước, Trạm vũ trụ Đào Viên không có trung tâm chăn nuôi động thực vật. Bây giờ các con thấy được những màu sắc xanh lá cây, những động vật này, toàn bộ đều không có. Nhưng 9 năm trước, ban quản lý cấp trên đã đề xuất để tất cả các trạm vũ trụ và căn cứ tiền tuyến, được trang bị các trung tâm chăn nuôi động thực vật. Lý do thứ nhất là để cung cấp thực phẩm tươi sống cho căn cứ, thứ hai cũng là vì giảm bớt áp lực cho các binh lính, thứ ba là có nhiều thí nghiệm đã chứng minh rằng khi con người ở chung cùng động thực vật có thể điều tiết tâm tình, trấn an tinh thần, có tác dụng chải chuốt sợi tơ tinh thần."
Khi Quý Dữu và những người khác nghe thấy điều này, đôi mắt trừng lớn
Dì Trương cười nói: “Đương nhiên, tác dụng trấn an và phân loại các sợi tơ tinh thần mà ta vừa nhắc đến, ở mỗi người là khác nhau. Có người có tác dụng rõ ràng, có người không có tác dụng rõ ràng, thậm chí có người còn không có tác dụng gì cả. Các con trở về thử xem nhé, đừng ôm quá nhiều hy vọng. Dù sao thì ta cũng rất biết ơn các con đã đến giúp ta chăm sóc những con vật và cây cối này khi ta quá bận rộn.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy có chút xấu hổ.
Quý Dữu đỏ mặt nói: "Dì Trương, đây là những gì chúng con có thể làm được, dì đừng khen ngợi chúng ta a."
Sở Kiều Kiều nói theo: "Đúng đúng đúng... chúng con cũng không giúp được gì nhiều."
Nhạc Tê Quang bịt miệng, nói: “ Không phải là đỡ đẻ thôi sao, như một bữa ăn sáng."
Thẩm Trường Thanh và Nhạc Thất Nguyên đều không nói gì.
Dì Trương cười nói: "Được rồi, các con về nghỉ ngơi đi."
Mấy người nhanh chóng rời đi.
Các học sinh vừa rời đi, dì Trương lập tức gọi điện cho cô giáo Mục Kiếm Linh, cười nói: "Kiếm Linh, nhóm học sinh này của cô thật thú vị."
Tất cả những gì học sinh làm, Mục Kiếm Linh đều đã thông qua giám sát, theo dõi toàn bộ quá trình, cô sắc mặt âm trầm nói: “Đừng lừa gạt học sinh của ta, tuy rằng bọn chúng ngây thơ, đơn thuần, nhưng bọn chúng cũng không phải kẻ ngốc. Thật sự cho rằng bọn chúng sẽ tin vào lời nói dối của cô sao?"
Dì Trương cười: "Đừng như vậy, lừa gạt là có ý gì? Những gì tôi nói đều dựa trên sự thật. Trường Cao đẳng Nông nghiệp của chúng tôi có nhân tài kỹ thuật, nghiên cứu động thực vật quanh năm, nuôi dưỡng nhiều tài năng kỹ thuật mới và cải thiện đáng kể các trường hợp sắp xếp sợi tơ tinh thần.
Mục Kiếm Linh cười lạnh: "Ha! Chỉ có mấy người thôi sao?"
Khóe miệng dì Trương co giật, nói: “Nhưng tốc độ sắp xếp sợi tơ tinh thần của bọn họ quả thực nhanh hơn người bình thường, thậm chí không chậm hơn những chiến sĩ quanh năm chiến đấu ở tiền tuyến và nghiên cứu công nghệ chế tạo cơ giáp. Đây là một sự thật. Nếu chúng ta có thể làm cho bọn nhỏ có thể cải thiện tốc độ sắp xếp sợi tơ tinh thần một cách hiệu quả, để bọn họ ít hoặc thậm chí không tiếp xúc với hỏa lực cùng khói súng. Tại sao chúng ta lại không sử dụng nó như một phương tiện phụ trợ?
Mục Kiếm Linh chỉ cười khẩy không nói gì.
Dì Trương hiển nhiên biết mình không thể thuyết phục được Mục Kiếm Linh nên nói: “Nhân tiện, tôi nghĩ những học sinh này của cô đều có tiềm năng phát triển thành nông nghiệp. Sau khóa đào tạo đặc biệt này, có nên để tất cả bọn họ đều đi đến viện nông nghiệp của chúng tôi bồi dưỡng một chút? Tay nghề thủ công.....học thêm một kỹ năng nữa cũng không phải là điều xấu.
Mục Kiếm Linh thẳng thừng từ chối: “Không thể.”
Dì Trương và Mục Kiếm Linh thực ra là cùng thế hệ và quen biết nhau. Dì Trương từng là giáo viên tại trường Cao đẳng Nông nghiệp Lãm Nguyệt Tinh. Sau này, khi Trạm vũ trụ Đào Viên cần người, cô ấy đã tự xin đến đây để xây dựng một khu sinh thái hiệu quả trạm vũ trụ này, cô ấy đã bén rễ ở đây được 9 năm.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-260-sap-xep-soi-to-tinh-than.html.]
Dì Trương nói: “Ta sẽ cùng lão hiệu trưởng bàn bạc chuyện này, hỏi ý kiến của ông ấy.”
Mộ Kiếm Linh sắc mặt âm trầm nói: "Thật xin lỗi, ta không rảnh nghe cô nói nhảm, tạm biệt."
Bấm --
Cắt liên lạc.
Dì Trương nhìn màn hình đã cúp, lắc đầu: “Tính khí vẫn gắt gỏng a.”
Quý Dữu và những người khác cũng không biết sau khi họ rời đi, dì Trương hiền lành lại có một cuộc trò chuyện khác với cô giáo Mục Kiếm Linh, và họ không biết những gì dì Trương vừa nói là một lời nói dối rất lớn.
Sau khi mọi người trở lại khu ký túc xá tạm thời, tất cả đều bình tĩnh lại và bắt đầu cẩn thận sắp xếp lại những sợi tơ tinh thần của mình.
Quý Dữu nhìn Sở Kiều Kiều, lại nhìn Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Thẩm Trường Thanh, phát hiện trên mặt bọn hắn đều là vẻ mặt ngưng trọng, giống như đã bị táo bón nhiều năm không hề thoải mái.
Quý Dữu: "???"
Là một phế vật biến dị chỉ có 6 sợi tơ tinh thần và 100% sạch sẽ, cô không có sợi tơ tinh thần lộn xộn nào để dọn dẹp nên cô hoàn toàn không thể hiểu được nỗi đau khổ của bạn bè mình.
Vậy làm thế nào để sắp xếp sợi tơ tinh thần?
Những sợi tơ tinh thần lộn xộn, rối rắm đó như thế nào?
…
Quý Dữu có vô số vấn đề, nhưng đáng tiếc, cô không thể nhìn rõ thế giới tinh thần của người khác, cũng như không thể biết người khác làm gì.
Lúc này, Quý Dữu, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Sở Kiều Kiều, Thẩm Trường Thanh, Thịnh Thanh Nham đều ở cùng một ký túc xá, nhưng mỗi người đều có phòng riêng, tuy nhiên, ký túc xá này có một phòng sinh hoạt chung rất rộng rãi. Thịnh Thanh Nham không biết nhận nhiệm vụ gì, đến bây giờ còn chưa quay lại. Năm người Quý Dữu ở trong phòng khách, mỗi người ở một nơi, nhắm mắt lại và không nói gì.
Quý Dữu biết việc dọn dẹp, sắp xếp các sợi tơ tinh thần khó khăn như thế nào, cho nên cũng không quấy rầy bọn họ, nên chỉ ngồi sang một bên, im lặng quan sát.
Lúc này Nhạc Tê Quang đột nhiên mở mắt ra, trong mắt vui mừng muốn ngăn cũng không được, đang muốn mở miệng hét lên, lại phát hiện những người khác đều đang im lặng chải vuốt, bĩu môi, tức thời giữ trầm mặc.
Quý Dữu tiến lại gần Nhạc Tê Quang, cách khoảng 2 mét. Cô dùng tinh thần lực để dò xét và phát hiện hoạt động tinh thần của Nhạc Tê Quang cao hơn trước, điều đó có nghĩa là cậu ấy chắc chắn đã tiến bộ.
Quý Dữu vốn muốn hỏi cậu ta một vấn đề, nhưng đột nhiên phát hiện Sở Kiều Kiều trình độ hoạt động tinh thần đột nhiên tăng lên. Quý Dữu cẩn thận tiến tới, yên lặng cảm thụ một chút, phát hiện Sở Kiều Kiều cũng giống vậy.
Sở Kiều Kiều nhanh chóng mở mắt ra, mỉm cười...
Nói cách khác, sợi tơ tinh thần của hai người này đã được dọn dẹp một chút?
Sở Kiều Kiều cũng rất hiểu chuyện, im lặng, không biểu lộ vui mừng.
Sau đó đến Thẩm Trường Thanh và Nhạc Thất Nguyên.