Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 258 : Chăn Heo Chết Tiệt Này

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-03 14:58:16
Lượt xem: 31

Nhạc Tê Quang vừa nói ra những lời này, phía sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nữ yếu ớt: "Ồ... cậu không muốn làm sao? Vậy cậu quay về đi."

 

Nhạc Tê Quang nghe được thanh âm này, lập tức sợ hãi run rẩy, vội vàng quay người lại nói với cô giáo Mục Kiếm Linh: "Cô giáo! Vừa rồi cô nghe nhầm rồi, ý của em là mục tiêu của em là tinh thần biển lớn, nhưng dẫn đến biển lớn có hàng ngàn cách, một trong số đó là cho những chú gà con, vịt, thỏ và lợn đáng yêu này ăn cho đến khi chúng no và béo..."

 

Lời này vừa nói ra, chính là tự xưng mặt dày như Quý Dữu, đều có chút mặc cảm, nghĩ không ra a, không ngờ Nhạc Tê Quang nhìn tùy tiện, nhìn như muốn tự tìm đường chết, nhưng cậu ta cũng nhanh trí vào thời điểm quan trọng.

 

Khát vọng sinh tồn quả thực sẽ khiến con người trở nên toàn năng.

 

Không chỉ Quý Dữu, mà cả Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Nguyên, Thẩm Trường Thanh cũng không khỏi lùi lại vài bước, lặng lẽ tránh xa Nhạc Tê Quang.

 

Mục Kiếm Linh nghe xong không có phản ứng gì, chỉ nhìn Nhạc Tê Quang, mặt không biểu cảm nói: "Cô giáo đã cảm nhận được tâm ý của cậu, mấy ngày nay cậu sẽ có trách nhiệm chăm sóc những chú lợn con đáng yêu này đó, nhưng ta phải nhắc nhở cậu, ba đứa bọn nó sắp sinh con, cậu nhất định phải cẩn thận, nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ hỏi tội cậu!"

 

Nhạc Tê Quang trừng mắt: "!!!"

 

Biểu cảm trên khuôn mặt của Quý Dữu và những người khác cũng rất vi diệu.

 

Quả nhiên--

 

Không tự tìm đường c.h.ế.t thì sẽ không chết, người xưa thật sẽ không lừa mình.

 

Tận mắt nhìn thấy Nhạc Tê Quang chỉ có thể làm tốt việc được giao, Quý Dữu rụt cổ lại, coi mình như người qua đường Giáp không liên quan, cũng không dám đến trước mặt cô giáo Mục Kiếm Linh, đề phòng cô ấy thuận miệng giao phó một câu. Để cho mình đi chăm sóc con thỏ nhỏ sinh sản, Quý Dữu muốn hỏng mất.

 

Giống như Quý Dữu, Sở Kiều Kiều và Nhạc Tê Nguyên cũng đồng tình, rụt cổ lại không dám nói lời nào.

 

Thẩm Trường Thanh biểu hiện không rõ ràng so với đám người Quý Dữu, nhưng cậu lại rũ mắt, tránh né ánh mắt cùng cô giáo Mộ Kiếm Linh tiếp xúc.

 

Nhìn các học trò của mình, Mục Kiếm Linh vẫn không thay đổi biểu cảm, phân công nhiệm vụ: "Sở Kiều Kiều, chăm sóc lũ thỏ. Cẩn thận, cần phải sinh ra 9 con thỏ, không được phép xảy ra chuyện gì! Nếu không sẽ bị trừ điểm."

 

Sở Kiều Kiều: "..."

 

Sở Kiều Kiều hoàn toàn choáng váng.

 

Quý Dữu, Nhạc Tê Nguyên, Thẩm Trường Thanh đều không khỏi có chút nao núng.

 

Mục Kiếm Linh quét qua thân thể ba người, sau đó nói: “Thẩm Trường Thanh, phụ trách khu chăn nuôi vịt.”

 

Thẩm Trường Thanh khóe miệng giật giật, gật đầu: " Vâng ạ.”

 

Mục Kiếm Linh nhìn Quý Dữu rồi lại nhìn Nhạc Tê Nguyên, hai người bị coi trọng, đồng thời run rẩy.

 

Quý Dữu hét lên trong lòng: Không được! không muốn! Không phải tôi! Tôi không nuôi gà!

 

Dường như ông trời đã nghe thấy giọng nói của cô, Mục Kiếm Linh liếc nhìn cô, nhìn Nhạc Tê Nguyên rồi nói: “Nhạc Tê Nguyên phụ trách khu chăn nuôi gà thịt.”

 

Nhạc Thất Nguyên nhăn mặt, cam chịu gật đầu: " Vâng ạ.”

 

Mục Kiếm Linh: "Quý Dữu!"

 

Quý Dữu lớn tiếng nói: "Vâng."

 

Mục Kiếm Linh giơ tay, chỉ vào khu vực trồng trọt hoa cỏ, cây cối, rau quả, nói: “Ở đây tất cả cây cối đều là trách nhiệm của em.”

 

Quý Dữu: "..."

 

Quý Dữu rùng mình, yếu ớt hỏi: "Cô giáo... Mục tiêu có phải quá lớn không? Nhiệm vụ sẽ quá nhiều sao? Quá phức tạp?"

 

Mộ Kiếm Linh nghiêng người: "Không muốn?"

 

Quý Dữu vội vàng lắc đầu, lập tức nói rõ lập trường của mình: "Nguyện ý! Em nguyện ý!"

 

Mục Kiếm Linh gật đầu: “Vậy thì tốt.”

 

Quý Dữu cẩn thận nhìn thoáng qua đôi mắt của cô Mục Kiếm Linh, không nhịn được nói: “Nhưng...cô giáo...con lo mình làm không tốt...con...dù sao con cũng chỉ có một đầu, một đôi tay, một đôi chân… chỉ sợ mình bất lực.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-258-chan-heo-chet-tiet-nay.html.]

Cô gần như đã khóc khi nói ra điều này.

 

Cô vốn tưởng rằng không cần phải chăm sóc những con vật đó sẽ là một món hời lớn, nhưng cô không nhìn thấy một cái hố lớn như vậy đang chờ đợi mình. Thực vật ở đây nhìn qua có ít nhất mấy chục loại, cô làm sao xử lý được a?

 

Nghe vậy, Mục Kiếm Linh đột nhiên cười nói: "Không sao đâu, em không chỉ một đầu, một đôi tay, một đôi chân, nhưng đừng quên, em còn có một cái miệng."

 

Quý Dữu: "..."

 

Sắc mặt Mục Kiếm Linh đột nhiên thay đổi, mắng: " Thời điểm mở miệng lảm nhảm như vậy, đều đã làm bao nhiêu chuyện rồi? Tất cả im miệng cho ta, cút nhanh lên đi làm việc!"

 

Quý Dữu "..."

 

Mục Kiếm Linh trừng mắt Quý Dữu, sau đó trừng mắt nhìn những người khác, mắng: "Ủy khuất cái gì? Có phải hay không cảm thấy để cho các người làm việc này, là không có tác dụng gì a? Ta nói cho các người biết, từ khi các người tiến vào đội huấn luyện đặc biệt, liền đã ký vào chữ' tuân theo sự sắp xếp của cô giáo', các người không có quyền lợi cự tuyệt.

  

Mọi người: "..."

 

Mục Kiếm Linh tiếp tục mắng: "Ta nói cho người biết, binh lính tiền tuyến và nhân viên trực hậu phương phải bắt đầu từ đây! Đây là cuộc sống thường ngày của bọn họ! Các người chỉ là đang trải nghiệm trước mà thôi!"

 

Mọi người: "..."

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Không biết tại sao, Mục Kiếm Linh bình thường có cái miệng độc địa, thích giễu cợt, phàn nàn học sinh, nhưng cô ấy chưa bao giờ đối với học sinh nói những lời thực sự gay gắt, cũng chưa bao giờ thực sự nghiêm khắc chỉ trích học sinh. 

 

Nhưng--

 

Bộ dáng hôm nay của cô ấy khiến Quý Dữu cảm thấy không hiểu sao cô ấy rất cáu kỉnh. 

 

Chửi bới xong, Mục Kiếm Linh chắp tay sau lưng bước ra khỏi trung tâm bồi dưỡng.

 

Những người còn lại nhìn nhau không biết nên nói gì.

 

Một lúc sau, Thẩm Trường Thanh không nói, lê đôi chân có chút không thuận lợi, đi về phía chuồng vịt.

 

Sau đó, Nhạc Tê Nguyên chậm rãi đi về phía chuồng gà.

 

Sau đó nữa Sở Kiều Kiều kéo bàn tay bị gãy nửa chừng của mình một bước nhảy lên, chạy về phía chuồng thỏ.

 

Quý Dữu và Nhạc Tê Quang là hai người duy nhất còn lại ở hiện trường, mắt to trừng mắt nhỏ. Một lúc sau, Nhạc Tê Quang tức giận túm một nắm tóc, trừng mắt nhìn Quý Dữu, nói: "Tên ngốc số 4444, baba sẽ cùng cậu đổi công việc! Cậu có muốn đổi  không?"

 

Cậu ta thà quản lý vô số cây trồng còn hơn chăm sóc một con lợn nái sắp sinh con!

 

Thứ này được gọi là gì a?

 

Đáng ghét!

 

Khi Nhạc Tê Quang đề cập đến cuộc trao đổi, cậu ta nghĩ rằng Quý Dữu, một kẻ ngốc, sẽ sẵn sàng đồng ý, không ngờ Quý Dữu từ chối và nói: "Từ chối! Đương nhiên một người trẻ tuổi như tớ nên chăm sóc hoa cỏ cây cối nha!"

 

Hoa cỏ cây cối không tự di chuyển, chỉ cần cô trộn chất dinh dưỡng và thiết lập tỷ lệ ánh sáng mặt trời với nước thì về cơ bản không có vấn đề gì lớn.

 

Tại sao cô phải thay đổi với Nhạc Tê Quang?

 

Cô cũng không biết cách đỡ đẻ!

 

Nhạc Tê Quang: "..."

 

Sắc mặt Nhạc Tê Quang tối sầm lại.

 

Đúng lúc này, Thẩm Trường Thanh vừa nhìn qua con vịt nhỏ mà mình phụ trách, chậm rãi đi tới, đột nhiên nói: "Các cậu có cảm thấy gần đây Trạm vũ trụ Đào Viên sẽ phái thêm nhiều trợ giúp tới không?"

 

Ừm?

 

Tất cả mọi người nghe được Thẩm Trường Thanh nêu ra vấn đề này đều có chút bối rối, rốt cuộc có mấy người còn đang lo lắng làm sao giao lợn, giao thỏ, cho gà ăn, trồng cỏ... Rắc rối như vậy.

 

Thẩm Trường Thanh nhìn mấy người, ngữ khí có chút trầm thấp, nói: “Hy vọng phái thêm người, nhưng lại không hy vọng…”

 

 

Loading...