Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 231 : Nếu Lừa Không Được Thì Chuồn Đi
Cập nhật lúc: 2024-07-30 20:44:20
Lượt xem: 38
Trong ánh mắt hâm mộ, ghen tị của Thịnh Thanh Nham, Quý Dữu chậm rãi, vui vẻ ăn hết quả trứng gà có hai lồng đỏ, nói thật, sau khi ăn loại thức ăn tự nhiên này vào bụng, toàn thân liền sinh ra một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, đặc biệt là tinh thần lực, như thể hoa cỏ đã khô lâu ngày bỗng được đổ vào một chậu nước mát, cành lá lập tức căng ra...
Sau khi ăn bữa sáng thức ăn tự nhiên này, trong thế giới tinh thần, sáu sợi tinh thần vốn đang nằm uể oải, lần lượt vẫy đuôi, dần dần sinh động sau khi Quý Dữu bắt đầu ăn.
Khi Quý Dữu ăn xong, Lão Nhị, Lão Tam, Lão Lục đã bắt đầu rượt đuổi và chơi trò chơi. Thân là lão đại một đầu tơ cường tráng tỏ ra khinh thường chơi chung với tụi nó. Còn Lão Ngũ thì sao? So với những đầu tơ khác, Lão Ngũ vẫn là đứa yếu nhất, mỗi ngày đều tốn rất nhiều thời gian để tĩnh dưỡng nên không có tinh thần để chơi đùa.
Còn Lão Tứ ?
Lão Tứ đang thu mình thành một vòng tròn nhỏ, nằm trên đầu Lão Ngũ, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của Quý Dữu, lập tức nhảy xuống, vòng qua phương hướng của Quý Dữu, vẫy đuôi nịnh nọt:[ Chủ Nhân ! Chủ Nhân ! Chủ Nhân ! Lão Tứ ngày hôm nay cũng là một đầu tơ nhu thuận nha.]
Quý Dữu: "..."
Oh chỉ có nó là đứa duy nhất ngoan ngoãn à ?
Ta sợ cậu là người mù chữ nên không biết chữ 'ngoan' viết như thế nào a ?
Tuy Quý Dữu trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không nói như thế, làm một chủ nhân bốc lột, à không phải! Quý Dữu là một chủ nhân tốt và giỏi khích lệ nên sẽ không đã kích bọn chúng, thế nên gật đầu nói: "Lão Tứ, cậu là một đầu tơ thông minh. Ta rất kỳ vọng vào cậu và hy vọng cậu sẽ luôn thể hiện tốt."
Lão Tứ:[ Chủ nhân yên tâm a ! Lão Tứ sẽ luôn biểu hiện ngoan ngoãn.]
Giọng nói của Quý Dữu ngay lập tức thu hút sự chú ý của những đầu tơ khác. Bọn chúng liếc Lão Tứ và thầm mắng: Lão Tứ đầu tơ láu cá này, quả thực là kẻ xảo quyệt nhất, mỗi lần đều là cậu ta phát hiện ra dấu vết của chủ nhân trước nhất.
Năm đầu tơ còn lại lần lượt tụ tập xung quanh, tranh giành sự sủng ái của Quý Dữu.
Quý Dữu lần lượt động viên, bọn tơ đều rất cao hứng, nhao nhao như đánh m.á.u gà, biểu hiện sẽ làm việc thật tốt cho chủ nhân của mình.
Quý Dữu rất cao hứng và đắc ý, vì vài lời nói của chính mình lại có tác dụng tốt như vậy.
Đúng lúc này--
Lão Ngũ vốn nổi tiếng là một đầu tơ trung thực, đột nhiên hỏi với vẻ mặt ngây thơ:[ Chủ Nhân, Chủ Nhân, Chủ Nhân, lúc nào có thể uống trà sữa nữa ạ.]
Sắc mặt Quý Dữu lập tức tối sầm.
5.000 tín dụng cho một cốc trà sữa đấy, cậu nghĩ đó là dinh dưỡng tề cấp thấp, muốn uống liền có thể uống à?
Lão Ngũ hỏi tiếp:[ Chủ Nhân ! Chủ Nhân ! Chủ Nhân ! Lúc nào nha ?]
Quý Dữu nhìn lên trên bầu trời nói: "Hôm nay thời tiết đẹp, mấy đứa có thể một mình chơi. Ta làm chủ nhân rất bận rộn, có nhiều việc phải xử lý, nếu không cố gắng làm việc thì làm sao có khả năng nuôi được mấy đứa? Mấy đứa từng đứa đều có thể ăn bao nhiêu, trong lòng mấy đứa ít nhiều đều biết a? Không được, ta không thể chậm trễ thời gian, ta phải nỗ lực làm việc, cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình a."
Vứt xuống lời nói, Quý Dữu lập tức chạy.
Sáu đầu tơ: [ Ngày hôm nay rõ ràng là trời đầy mây nha.]
Còn có--
Luôn cảm thấy dáng vẻ rời đi của chủ nhân làm sao lại vội vàng và bối rối nha.
Có Thịnh Thanh Nham ở đây, Quý Dữu thuận lý thành chương là đi nhờ xe, đi đến phòng huấn luyện của hệ chiến đấu. Đến cửa, Quý Dữu sải bước đi vào, nhưng đi được mấy bước, cô mới nhận ra Thịnh Thanh Nham vẫn chưa đi theo.
Quý Dữu sửng sốt, quay đầu lại: "Cậu không phải là muốn trốn học a?"
Tâm tư của Thịnh Thanh Nham bị nhìn ra, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, tức giận nói: "Nếu nhân gia muốn trốn học thì như thế nào a? Nhân gia một ngày 24 giờ từng giây từng phút đều đang nghĩ đến việc trốn học a, cậu quản được nhân gia a?" " ?"
Quý Dữu: "..."
Quý Dữu đoán chắc rồi.
Cô đã đoán chắc, nhưng Quý Dữu sẽ không cùng cậu ta thông đồng làm bậy. Thực tế, cô rất thích học và yêu quý học tập. Vì vậy, Quý Dữu không chút do dự bước vào phòng huấn luyện.
Thịnh Thanh Nham đứng nép ở cửa, trên mặt lộ ra vẻ táo bón, c.h.ế.t không còn gì luyến tiếc. Khi cậu đang nghiêm túc xem xét khả năng trốn học thì bỗng nhiên - sau lưng đột nhiên đưa tới cái một chân, đá vào m.ô.n.g Thịnh Thanh Nham.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-231-neu-lua-khong-duoc-thi-chuon-di.html.]
Thịnh Thanh Nham rơi vào phòng huấn luyện như một con chó, đứng dậy mắng to: "Là ai a? Là ai a? Là ai a? Ai không có mắt dám đá nhân gia a?"
Mục Kiếm Linh chắp tay sau lưng chậm rãi đi vào: "Chính ta là người không có mắt."
Khí thế của Thịnh Thanh Nham bị dập tắt.
Mục Kiếm Linh nhướng mày hỏi: "Cậu còn có ý kiến gì khác không?"
Môi Thịnh Thanh Nham giật giật, vốn dĩ muốn nuốt xuống cơn tức giận, nhưng nhìn thấy bộ dáng đáng ghét của cô giáo Mục Kiếm Linh, cậu ta đột nhiên lấy hết can đảm, đứng dậy nói: "Cô, sao cô có thể đá nhân gia a? Nhân gia đã làm sai điều gì mà cô muốn đá nhân gia a? Cô giáo, cô có nói đạo lý hay không a ?
Cậu ta hỏi liên tiếp ba câu hỏi, âm lượng gây chói tai.
Trong lúc nhất thời, tất cả học sinh trong phòng huấn luyện, bao gồm cả Quý Dữu, đều nhìn Thịnh Thanh Nham như một chiến binh.
Mục Kiếm Linh hơi nheo mắt lại, đột nhiên giơ tay lên, duỗi một ngón tay ra, nói: "Một, ta rất vui."
Sau đó, cô duỗi ra cái thứ hai nói: "Hai, cậu chắn đường."
Sau nữa, cô duỗi ra cái thứ ba, nói: "Ba, không nói."
Các học sinh xung quanh, bao gồm cả Thịnh Thanh Nham, tất cả đều trơ mắt nhìn giáo viên Mục Kiếm Linh nói những lời vô liêm sỉ, bá đạo và vô lý như vậy. Sau đó, toàn thể học sinh sợ, cũng không dám ngay trước mắt Mục Kiếm Linh gây ồn ào.
Không nghe thấy sao?
Bản thân cô giáo Mục Kiếm Linh cũng thừa nhận, cô căn bản không giảng đạo lý a.
Cùng giáo viên không nói lý và điêu ngao, đi giảng đạo lý, không phải tự tìm ngược tâm sao?
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Thôi.
Thịnh Thanh Nham ủ rủ, ủi xìu núp ở một bên.
Mục Kiếm Linh đứng trên bục giảng, đôi mắt uy nghiêm lặng lẽ nhìn quanh đám người, sau đó đột nhiên nói: "Các tân binh, hôm nay các người nhìn có chút rụt rè a."
Tân binh: "..."
Mục Kiếm Linh nói: "Giáo viên ta đây, rất không cao hứng."
Tân binh: "..."
Cô không hài lòng, chúng em có thể làm gì?
Mục Kiếm Linh liếc nhìn bốn phía, đột nhiên nhếch môi nói: "Ta dạy cho các người một đạo lý, chớ chọc cho giáo viên không vui. Nếu giáo viên không vui, người chịu thiệt chính là tiểu tử các ngươi."
Tân binh: "..."
Những gì cô nói không có ý nghĩa gì, nhưng chúng em không dám phản bác.
Mục Kiếm Linh nói: "Bắt đầu từ hôm nay quy tắc giảng dạy sẽ thay đổi, hôm nay ta sẽ phân ra 100 người đi huấn luyện đặc biệt. Về phần tân binh chưa được tuyển chọn, nhiệm vụ huấn luyện vẫn như cũ."
Ngay sau khi tuyên bố này được đưa ra.
Mọi người đều bị sốc.
Nhạc Tê Quang là người đầu tiên giơ tay hỏi: "Cô giáo, đây là loại huấn luyện đặc biệt gì?"
Mục Kiếm Linh nghe vậy, liếc cậu ta một cái: "Đợi cậu có tên trong danh sách rồi mới hỏi vấn đề này." Ẩn ý trong lời nói là Nhạc Tê Quang có thể không vào được danh sách?
Làm sao có thể được?
Nhạc Tê Quang là người đầu tiên không đồng ý, cậu ta oa một tiếng nhảy dựng lên, nói: "Cô giáo, xin đừng vũ nhục em! Cô có thể vũ nhục bản thân em, nhưng cô không được vũ nhục sức mạnh của em."
Nghe xong, Mục Kiếm Linh hơi nhướng mày: "Thật sao? Nhưng ta đều muốn sỉ nhục con người và thực lực của cậu a."
Nhạc Tê Quang: "..."