Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 220 : Thơ Cổ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-29 15:07:43
Lượt xem: 33

Manh Manh : " Ngeo.....ngeo?"

 

Quý Dữu ám chỉ nửa ngày, mới phát hiện con lạc đà ngốc nghếch này cuối cùng cũng đáp lại cô, cô đang định nói gì đó thì phát hiện đầu Manh Manh đang cọ vào trong n.g.ự.c mình.

 

Quý Dữu: "..."

 

Cho nên vẫn là không có hiểu rõ?

 

Lúc này, đề mục tranh tài mới đã được công bố.

 

Người máy quản gia trong cửa hàng đóng vai trò là người dẫn chương trình, nhìn xung quanh và nói: "Kính thưa quý khán giả, các vị khách quý và các thí sinh, đây là vòng thứ tư của cuộc tranh tài. Nội dung của cuộc thi là câu đố thơ cổ! Sau khi đoán được đáp án, bạn có thể nhấn nút để trả lời câu hỏi, trả lời đúng 5 câu hỏi, bạn có thể trực tiếp thăng cấp a."

 

Mọi người: "Hả? Thơ cổ?"

 

Cái quái gì vậy?

 

Người dân ở Tinh Tế đã nghe nói đến khái niệm này, nhưng hàng ngàn năm hỗn loạn đã khiến tất cả người dân ở Tinh Tế đều hướng tới thực dụng, có rất ít phim ảnh, chương trình truyền hình, tiểu thuyết, tác phẩm nghệ thuật, tranh vẽ, thư pháp, âm nhạc ... những thứ giải trí như vậy. Còn bộ phim truyền hình cẩu huyết mà cô Mục Kiếm Linh mê mẩn chỉ mới nổi lên trong những năm gần đây. Có lẽ người dân cũng cần giải trí thích hợp. Vì vậy, bộ phim truyền hình do nữ diễn viên Diệp Lộ thủ vai đã trở nên nổi tiếng khắp liên minh sau khi được phát sóng. 

 

Tất nhiên, mặc dù phim truyền hình và phim điện ảnh dần xuất hiện nhưng chúng vẫn chưa trở thành một hình thức giải trí phổ biến so với việc xem phim truyền hình dài tập, mọi người sẵn sàng đến chiến trường mô phỏng và chơi game sảng khoái hơn!

 

Cho nên, huống chi là thi từ cổ.

 

Những người duy nhất học được điều này là những nhân vật hàng đầu trong thế giới văn học, nhưng những vĩ nhân văn học và bậc thầy vĩ đại trong thế giới nghệ thuật cũng rất hiếm.

 

25 thí sinh có mặt, bao gồm cả Quý Dữu, đều tỏ vẻ lúng túng: "Thơ cổ?"

 

Có sai sót gì không?

 

Quý Dữu hoảng sợ và hét lên với Tiểu Dữu trong thế giới tinh thần: " Tiểu Dữu, Tiểu Dữu, Tiểu Dữu, em đã từng học thơ cổ chưa?"

 

Giọng nói mềm mại nhu nhu của Tiểu Hữu, kịp thời nhớ tới : "Thơ cổ? Không... không a."

 

Quý Dữu nghe vậy trong lòng càng luống cuống hơn: " Cuộc tranh tài đồ bỏ này, muốn lấy thơ cổ để làm câu hỏi cho cuộc tranh tài, chị một cái cũng không biết a. Chị đây cũng không phải đồ cổ a, đối với lịch sử của thời đại Tinh Tế đều không hiểu rõ a."

 

Mặc dù có ký ức của Tiểu Dữu, nhưng dù sao cũng không phải khắc sâu a, dù sao thứ này lại không phải chân chính thuộc về Quý Dữu. 

 

Tiểu Dữu nghe vậy cũng hoảng sợ: "Chị... chị... chị... chúng ta phải làm sao đây?"

 

Sau một hồi hoảng sợ, Quý Dữu lập tức bình tĩnh lại. Cô lập tức an ủi nói: "Tiểu Dữu, đừng hoảng sợ. Đây chỉ là một cuộc thi giải trí, không phải vấn đề sinh tử, vậy tại sao lại hoảng sợ? "

 

"Điều quan trọng là sự tham gia!"

 

"Chúng ta tùy tiện vui vẻ một chút nhé."

 

"Đừng hoảng sợ! Chị sẽ lo mọi việc!"

 

Tiểu Dữu nép mình trong không gian ngột ngạt này, nghe giọng nói của chị gái bên ngoài mỗi câu đều rất vang dội, đặc biệt tiếp thêm sức mạnh cho cô trong chốc lát, Tiểu Dữu cũng cảm thấy thoải mái.

 

Hơn nữa--

 

Cô cũng không thể giúp được một tay nha.

 

Nếu mình lo lắng một cách mù quáng chẳng phải là làm cho chị gái lo lắng sao ?

 

Tiểu Hữu cười ngọt ngào nói: "Chị, em biết rồi, chị cứ vui vẻ đi, em tiếp tục làm suy luận a..." Gần đây cô đã thử mô phỏng quá trình xử lý tài liệu trong không gian này, và mọi thứ đều đã được thực hiện trong đầu cô, liên tục suy luận. Mặc dù cũng không thể vận hành nó nhưng Tiểu Dữu vẫn rất là vui vẻ.

  

Quý Dữu nói: "Được."

 

"Tới!"

 

"Chị tập trung vào tranh tài."

 

Tiểu Dữu dùng sức gật đầu: "Ừ."

 

Sau khi người dẫn chương trình công bố thể lệ cuộc thi, liền đặt ra câu trả lời đầu tiên: "Xin hỏi, 'Sàng tiền minh nguyệt quang, Nghi thị địa thượng sương. Cử đầu vọng minh nguyệt, Đê đầu tư cố hương.' ai là thi nhân của bài thơ cổ này?

 

Quý Dữu: "???"

 

Hả?

 

Buồn cười?

 

Đây là.

 

Cái này nhất định là.

 

Quý Dữu bối rối.

 

Quý Dữu ngu ngốc.

 

Quý Dữu nghẹt thở.

 

Nhưng trên sân, sau khi câu hỏi được đưa ra, không có ai vội vàng trả lời, Quý Dữu : "???"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-220-tho-co.html.]

 

Vậy họ thực sự không biết hay cố tình để lại cơ hội cho đối thủ?

 

Lúc này, người máy dẫn chương trình thấy không có thí sinh nào vội vàng trả lời, liền nói: "Có ai biết câu hỏi này không? Nếu không thì sẽ đếm ngược ba giây, câu hỏi sẽ lại được đổi. 3--2--"

 

Vẻ mặt mơ hồ, Quý Dữu yếu ớt giơ tay lên: "Báo cáo, tôi biết."

 

Người dẫn chương trình robot nở nụ cười và nói: "Xin mời vị thí sinh này trả lời".

 

Quý Dữu nhìn chung quanh, phát hiện mọi người đều nghiêm túc nhìn cô, không có một chút giễu cợt, còn có mấy ánh mắt ngưỡng mộ cùng ghen tị nhìn cô, khiến da đầu Quý Dữu bắt đầu co giật.

 

Cô cứng ngắc nói: "Tác giả bài thơ này là nhà thơ Lý Bạch. Ông là một nhà thơ nổi tiếng thời Đường trong thời kỳ phong kiến ​​của địa cầu cổ."

 

Người dẫn chương trình người máy nói: "Xin chúc mừng thí sinh này, cô ấy đã trả lời đúng và thông tin cô ấy đưa ra rất toàn diện".

 

Quý Dữu: "..."

 

Quý Dữu cảm giác có chút run chân.

 

Khẩn trương.

 

Không đúng--

 

Cô là bị hù dọa.

 

Cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng sau khi xuyên không đến thời đại Tinh Tế lâu như vậy, cô lại trải qua một thói quen như vậy.

 

Đây không phải là thói quen xuyên không từ tiểu thuyết cổ xưa của kiếp trước sao?

 

Mượn thơ.

 

Mượn bài hát.

 

Vân vân......

 

Quý Dữu chưa bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó, chính mình dĩ nhiên cũng sử dụng đến a.

 

Cô thấp thỏm

 

Cô khủng hoảng.

 

Cô lo lắng.

 

...

 

Tất cả những diễn biến này khiến cô có chút choáng váng, thậm chí cô gần như nghi ngờ rằng mình đã lấy được kịch bản của nữ chính Mary Sue.

 

Sau đó.

 

Người chủ trì người máy liền bắt đầu câu hỏi tiếp theo: "Xin nghe câu hỏi, 'Xuân miên bất giác hiểu, Xứ xứ văn đề điểu. Dạ lai phong vũ thanh, Hoa lạc tri đa thiểu?' Hãy cho biết tên của bài thơ cổ này?"

 

Từ Châu mở to mắt: "???"

 

Thẩm Trường Thanh ánh mắt có chút choáng váng, nhưng vẫn đang vắt óc suy nghĩ.

 

Nhạc Tê Nguyên cũng cúi đầu, tựa hồ đang suy nghĩ.

 

Thịnh Thanh Nham mở miệng muốn trả lời, nhưng cậu tựa hồ có chút không xác định, nên không trả lời ngay.

 

Các thí sinh khác đều mở to đôi mắt mờ mịt.

 

Quý Dữu: "..."

 

Quý Dữu run rẩy, nhưng cũng thầm vui mừng nói: "Đồ cặn bã thất học các cậu, thật xin lỗi, cái câu hỏi này bản thân tôi sẽ nhận a.

 

Sau đó, Quý Dữu lập tức bấm chuông trả lời, lớn tiếng nói: "Bài thơ này được viết bởi Mạnh Hạo Nhiên, một nhà thơ thời Đường ở Trung Quốc cổ đại. Bài thơ tên là "Xuân Hiểu".

 

Người máy mỉm cười, thậm chí còn có chút cố ý cường điệu, nói: "Chà, thí sinh tên Quý Dữu này thực sự rất xuất sắc. Cô ấy đã trả lời đúng hai câu hỏi liên tiếp. Thật sự rất đáng ngạc nhiên."

 

Quý Dữu: "..."

 

Không---

 

Thành công của mình, hoàn toàn nhờ vào các đồng nghiệp đi trước a.

 

Câu trả lời của Quý Dữu vừa ra, Thịnh Thanh Nham lập tức đập bàn giận dữ nói: "Ai nha a! Tức c.h.ế.t tiểu khả ái a! Đây là câu trả lời nhân gia vừa nghĩ ra a! Tại sao nhân gia không cướp trả lời a?"

 

Cậu cảm thấy, đó rõ ràng là cậu nghĩ đến đầu tiên, nhưng sau khi do dự vài giây, cậu đã bị quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt số 4444 đáng ghét đoạt đi.

 

Chết tiệt a!

 

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

Tiểu khả ái Thịnh Thanh Nham không thể ngồi yên, cậu xắn tay áo lên và quyết định rửa sạch nhục nhã cho mình!

 

 

Loading...