Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 116: Chuyên Tìm Đường Chêt
Cập nhật lúc: 2024-07-12 13:29:48
Lượt xem: 57
32,5
20.1
19.3
...
Quý Dữu gấp đến mức mặt đỏ tía tai, cô ước gì có thể giấu mặt mà khóc, 20, 30 thì thôi, nhưng con số 19 lại lộ ra, thật sự là xấu hổ, khiến người ta muốn lấy đầu đập xuống đất——
Quý Dữu vẫn muốn thử lại...
Đột nhiên nghe được Mục Kiếm Linh nói: " Đi xuống đi."
Không có sự d.a.o động trong giọng điệu của bà ấy.
Quý Dữu che mặt lại.
Mục Kiếm Linh nhàn nhạt liếc cô một cái, nói: "Một trăm, một ngàn, trăn ngàn lần cũng không thể phá vỡ."
Quý Dữu: "..."
Đau lòng.
Mọi người đều cười.
Nhạc Tê Quang cười khoa trương nhất, vỗ đùi: "Hahaha... Ngu ngốc ! Cậu thầu tiếng cười của baba suốt một năm. Cậu trâu bò ! Cậu trâu bò ! Cậu trâu bò ! Baba ta không phục trời đất chỉ phục mình cậu !"
Quý Dữu không nói nên lời.
Cô im lặng quay lại.
Nhạc Tê Nguyên liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: "Đồ cặn bã yếu đuối."
Quý Dữu: "..."
Cô nhẫn.
Sở Kiều Kiều quay đầu, nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm: " Bạn học Quý Dữu, cậu thật đáng thương. Thành tích cao nhất chỉ là 51,5, thấp nhất trong lịch sử trường học...Cậu sẽ được ghi vào lịch sử trường học."
Quý Dữu : "..."
Vốn dĩ Quý Dữu cảm thấy Thẩm Trường Thanh là người duy nhất trong đám người này có thể coi là con người. Kết quả, cậu nhóc này bề ngoài nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại lặng lẽ tránh xa cô, không nói một lời, giả vờ làm mặt vô tội ngước lên nhìn trời.
Quý Dữu : "..."
Đều không phải là con người a.
...
Sau khi mọi người kiểm tra xong, kết quả mạnh nhất là Sở Kiều Kiều, tiếp theo là Nhạc Tê Quang, Louis Casser...
Quý Dữu?
Giá trị nhỏ hơn một trăm và không xứng có tên.
Mục Kiếm Linh nhìn bốn phía, giọng điệu vẫn lạnh lùng, nói: "Kết quả kiểm tra đã có, cao nhất là 4099, thấp nhất..."
Lúc này, bà hơi khựng lại, như muốn giữ thể diện cho Quý Dữu mà không nói rõ ràng gì.
Học sinh nơi nào không rõ ràng ? Tất cả đều nhịn cười và lén nhìn Quý Dữu.
Quý Dữu muốn khóc.
Xã hội này đầy rẫy ác ý đối với cô.
Lớp học này trái ngược với khí chất của cô ấy.
Mục Kiếm Linh nói: "Bọn họ đều là cấp S, đều là cấp A, đều là cấp B. Giá trị của mỗi người đều khác nhau, có cấp B thậm chí còn vượt qua cấp A. Các người có biết tại sao lại như vậy không? "
Vẻ mặt các học sinh căng thẳng lên và tất cả đều chăm chú lắng nghe.
Mục Kiếm Linh nói: "Bởi vì các người căn bản không biết sử dụng lực lượng của mình, đại đa số người lực lượng trong quá trình sử dụng đặc biệt phân tán, lực lượng vô hình bị triệt tiêu."
"Đó là lý do tại sao bạn cần phải huấn luyện."
Bỗng nhiên--
Nhạc Tê Quang giơ tay hỏi: " Giáo sư, sức mạnh của Quý Dữu, số 4444 cũng bị phân tán à?"
Quý Dữu : "..."
[ Nhạc Tê Quang, cậu chọc giận tôi, cậu thành công chọc giận tôi !]
[ Thù này không báo, ta Quý Dữu uổng công làm người !]
Ngay khi cái tên số 4444 của Quý Dữu xuất hiện, nó dường như kèm theo điểm cười, khiến đám đông đang yên tĩnh đột nhiên bạo phát từng trận tiếng cười...
Quý Dữu vẻ mặt nghiêm túc, không nói gì.
Mục Kiếm Linh liếc cô một cái, nói: "Hoàn cảnh của Quý Dữu khác với các người, các người có được lực lượng nhưng lại không biết sử dụng, mà cô ấy căn bản không có sức mạnh có thể dùng."
Quý Dữu : "..."
Lúc này cô thật sự muốn khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-116-chuyen-tim-duong-chet.html.]
Sau đó--
Tiếng cười trong cả phòng huấn luyện thể lực đột nhiên chuyển thành sự đồng cảm.
Ngay cả Nhạc Tê Quang lúc này cũng ngừng cười, nhìn thật sâu vào Quý Dữu, trong ánh mắt đó tràn ngập sự thương hại mãnh liệt sắp trào dâng - một loại thương hại cho con ch.ó nhỏ tội nghiệp, yếu đuối và bất lực.
Quý Dữu trừng mắt nhìn hắn: "Đừng như vậy nhìn ta, ta không cần cậu thương hại! Sớm muộn ta sẽ đánh nổ đầu của của cậu!"
Nhạc Tê Quang mở miệng trả lời...
Mục Kiếm Linh liếc nhìn mấy người, hừ lạnh một tiếng: "Im lặng!"
Xung quanh im lặng.
Mục Kiếm Linh nói: "Người có thực lực, nhưng lại không biết sử dụng, cảm thấy rất kiêu ngạo và vinh quang sao? Có muốn tiến lên cùng ta tranh tài không?"
Nhạc Tê Quang nhanh chóng im lặng.
Bà già xấu tính này không dễ chọc vào đâu, tạm thời bảo mạng mới là điều quan trọng nhất.
Mặc dù Mục Kiến Linh nhìn giống một phụ nữ trung niên với vẻ ngoài hiên ngang nhưng trên thực tế, bà ấy cùng thế hệ với Hiệu trưởng Hồng, ước chừng cũng khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi. Nhưng mà ? Ngày nay, khoa học kỹ thuật ngày càng tiên tiến, gen của con người không ngừng được cải thiện, sức mạnh tinh thần và thể chế không ngừng được phát triển. Tuổi thọ của con người đã đạt tới hơn 300 năm.
Tất nhiên, so với 300 năm dài, 60 và 70 tuổi thực chất chỉ là những người trẻ tuổi.
Nhưng--
Trong lòng Nhạc Tê Quang, giáo sư Mục Kiếm Linh và hiệu trưởng Hồng chỉ là một bà già, một ông già...
Sau đó, Mục Kiến Linh giải thích cho các học sinh phương pháp cơ bản để làm chủ sức mạnh và nói: "Cỗ máy này thực tế mô phỏng các giá trị sức mạnh mà bạn có thể phát huy khi điều khiển cơ giáp trong cận chiến. Hãy suy nghĩ cẩn thận một chút, nếu bạn chiến đấu chống lại kẻ thù hoặc tinh thú, bạn có thể sống sót với ít sức lực như vậy không?"
Không ai nói một lời, các học sinh đều chìm trong suy nghĩ.
Mục Kiếm Linh: "Trong số tất cả ở đây, tôi nghĩ chỉ có Sở Kiều Kiều mới có thể sống sót, nhưng dù có sống sót thì cô ấy cũng chỉ là một người tàn phế mà thôi."
Bọn học sinh: "..."
Mục Kiếm Linh: " Nhóm cặn bã yếu đuối, bây giờ các người còn có tư cách cười nhạo người khác sao?"
Bọn học sinh : "..."
Đau lòng.
Thật là đau lòng.
Muc Kiếm Linh: "Bây giờ bắt đầu vào lớp."
Trong toàn bộ quá trình giải thích, mặc dù Quý Dữu không hiểu nhưng cô ấy đã cố gắng lắng nghe cẩn thận nhất có thể và yêu cầu máy tính quang học ghi lại lời giải thích trong lớp để xem xét sau này.
Vì hôm nay mới là tiết học đầu tiên nên Mục Kiếm Linh giải thích rất ít, chỉ giải thích các phương pháp rèn luyện thể chất cơ bản: chạy, đá, đánh...
Sau khi giải thích một chút, Mục Kiếm Linh yêu cầu các học sinh bắt đầu luyện tập theo cặp——
Trong chốc lát, các học sinh bắt đầu tự do thành lập đội ngũ, trong vòng chưa đầy một phút, tất cả học sinh đều tìm thấy đối thủ của mình, chỉ còn lại Quý Dữu, không có ai phối hợp.
Quý Dữu : "..."
Cảnh tượng đáng xấu hổ này thực sự——
Hói!
Tại thời điểm này--
Mục Kiếm Linh nói: "Số 4444, tới đây."
Quý Dữu vừa nghe thấy lời này, hai mắt sáng lên, hai chân vô cùng nhanh nhẹn, bước từng bước nhỏ chạy về phía Mục Kiếm Linh, không đợi Mục Kiến Linh lên tiếng, lập tức lớn tiếng nói: " Giáo sư, tôi xin giáo sư làm đối tượng luyện tập của tôi !"
Mục Kiếm Linh đang định mở miệng, nhưng sau khi nghe được lời cô nói, bàn tay đang chỉ vào con robot nhỏ bên cạnh khẽ run lên.
Giọng nói của Quý Dữu vang như sấm. Khoảnh khắc lời nói của cô rơi xuống, các học sinh xung quanh lập tức im lặng như gà.
Sau thời gian dài.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
"..."
"Số 4444, cô ấy muốn luyện tập với giáo sư Mục ?"
"Cô ấy--thực sự táo bạo."
"Không, cô ấy thực sự đang tìm đường c.h.ế.t nha !"
"Cấu tạo đầu của cô ấy là gì?"
"Người này xứng đáng là người giỏi nhất trong trò chơi - một tiểu chuyên gia tìm c.h.ế.t nha!"
" Lão tử đã quyết định, sau này bà bà cũng không phục, ta chỉ phục cô ấy!"
...
Trong lúc nhất thời, ngay cả Nhạc Tê Quang, Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Nguyên, Thẩm Trường Thanh, Louis, Lance đám người đều đồng thời ngẩng đầu, thật sâu nhìn Quý Dữu, trong mắt đều là đối với dũng sĩ ngu xuẩn này thật khâm phục.
Quý Dữu: " Giáo sư, xin ngài hãy đáp ứng tôi." - Nếu không, tôi không thể gánh nổi mấy mặt này được.
Vốn muốn cho cô ấy đấu với con robot nhỏ, nhưng——
Mục Kiếm Linh nhếch môi nói: "Được."