Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 110: Tâm Hồn Tội Nghiệp

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-09 22:52:59
Lượt xem: 51

Vì đàn chị Thi Nhã yêu thương, cho thêm hai miếng thịt cùng một thìa nước sốt. Bây giờ thịt không còn, may mắn vẫn còn nước sốt. Quý Dữu ngồi vào bàn ăn, đặt đĩa đồ ăn trước mặt cô, dang hai cùi chỏ ra bảo vệ đĩa đồ ăn thật chắc chắn giữa hai cùi chỏ để ngăn chặn Thịnh Thanh Nham và Thẩm Trường Thanh lấy trộm thịt lần nữa khi cô không chú ý tới. 

 

Thịnh Thanh Nham bưng đĩa cơm lại ngồi đối diện Quý Dữu, nhìn tư thế bảo vệ của cô, nhất thời không nói nên lời: "Ngươi đủ rồi a..." 

 

Quý Dữu tức giận trừng mắt nhìn cậu : " Kẻ trộm thịt không có tư cách nói chuyện với tôi." 

 

Thịnh Thanh Nham: "..." 

 

Xưng hô này thật đau lòng. 

 

Thẩm Trường Thanh giật giật lỗ tai, giữ im lặng để tránh bị tấn công. 

 

Mùi thịt xộc vào mũi cô, Quý Dữu không để ý đến hai người này, nóng lòng gắp một miếng sườn kho đưa vào miệng. Bề ngoài có chút mùi thơm khét, bên trong là thịt rất chắc và mọng nước, nước sốt của cả miếng thịt rất đầy đặn. Thịt thơm và nước sốt thơm ngọt... 

 

Cái này-- 

 

Ăn quá ngon a. 

 

Không quá lời khi nói sườn heo là thần thánh! 

 

Quý Dữu gần như cắn đứt lưỡi khi ăn. Sau đó, cô cắn một miếng cơm trắng trộn với nước sốt. Cơm có vị mềm và dẻo, có chút dai, khi nhai có vị nhàn nhạt thơm ngọt... 

 

Mẹ a ~ 

 

Cái này-- 

 

Cũng quá ăn ngon đi. 

 

Quý Dữu, người bị đầu độc bằng dịch dinh dưỡng tề hơn nửa năm, đã rơi nước mắt vì xúc động. Cô cảm thấy hiện tại cho cô một bát cơm, ngày mai để cô đi c.h.ế.t cô cũng nguyện ý. 

 

Quý Dữu cắn một miếng, thưởng thức một lúc, nhưng cô chỉ cảm thấy trong nháy mắt, một nửa cơm và sườn trên đĩa của cô đã hết một nữa. 

 

Bi thương. 

 

Quá bi thương... 

 

Thế là-- 

 

Quý Dữu ăn chậm hơn, sợ ăn hết trong một lần. 

 

Lúc này, Thịnh Thanh Nham và Thẩm Trường Thanh đang ngồi đối diện Quý Dữu, đột nhiên bắt đầu bồn chồn, như thể họ không thể ngồi trên chiếc ghế dưới m.ô.n.g nữa, Thẩm Trường Thanh chỉ cử động một chút, Thịnh Thanh Nham đã cường điệu hóa một lúc , vươn cổ, duỗi tay, đá chân... và nhìn chằm chằm vào Quý Dữu - nước sốt trên đĩa với ánh mắt mong đợi, ghen tị và khao khát... 

 

Quý Dữu nhịn không được trừng mắt nhìn cậu : " Mong cậu hãy từ bỏ ý định này đi." 

 

Thịnh Thanh Nham khịt mũi, lẩm bẩm: "Chỉ một thìa nhỏ a... một thìa nhỏ a..." 

 

Quý Dữu từ chối không khách khí: " Kiếp sau!" 

 

Thịnh Thanh Nham vừa thấy cậu mềm không được, liền nghĩ mạnh bạo, trong phút chốc cậu vừa mới đứng lên, Quý Dữu che đĩa ăn lại hét lên: " Mọi người tới nha, có người ăn cướp nha ! Mau đến đánh c.h.ế.t tên cướp này !" 

 

Thịnh Thanh Nham: "..." 

 

Thẩm Trường Thanh: "..." 

 

Bầu không khí có chút cứng ngắc. 

 

Thẩm Trường Thanh yên lặng không nghĩ đến cầu xin Quý Dữu... 

 

Thịnh Thanh Nham trừng mắt trách cứ nhìn cô: "Chỉ một chút nước sốt thôi a, cậu lại làm sao vậy?" 

 

Quý Dữu vặn lại: "Chỉ là một chút nước sốt thôi a, cậu đến mức định cướp sao?" 

 

Thịnh Thanh Nham mím môi lẩm bẩm: " Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt này... cậu không thể rộng lượng hơn được sao?" 

 

Quý Dữu lắc đầu, dùng giọng oán hận đặc trưng của những quỷ nghèo tội nghiệp, yếu ớt nói: " Nhân gia cũng không muốn a. Ai bảo nhân gia nghèo a ? Nhân gia trước đó vốn là một người hào phóng a, nhưng cái nghèo đã bóp méo tâm hồn tôi a...Nhân gia cần một người giàu có lại hào phóng đến để cứu vớt linh hồn sa ngã của nhân gia a..." 

 

"Không biết đại phú gia nào sẽ nguyện ý a?" Vừa nói cô vừa liếc nhìn Thẩm Trường Thanh. 

 

Thẩm Trường Thanh không nói tiếng nào, im lặng cúi đầu. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-110-tam-hon-toi-nghiep.html.]

Thịnh Thanh Nham: "..." 

 

Thế là-- 

 

Bàn ăn lại lần nữa trầm mặc, ngoại trừ tiếng nhai cơm của ba người, không có tiếng động nào khác. 

 

Nuốt xong ngụm cơm cuối cùng, Quý Dữu che mặt lẩm bẩm: "Đáng ghét a, cứ như vậy đã ăn xong rồi." Nói xong quay về phía Thẩm Trường Thanh, trầm giọng nói: "Không biết có hay không đại phú gia nào lại nguyện ý mời tôi ăn cơm sườn kho đây? 

 

Hừ hừ~ 

 

Cơm sườn heo kho, mỗi người được giới hạn một phần. Với dòng chữ lớn như vậy được dán trên cửa sổ, bạn có bị mù không? Không thể nhìn thấy? 

 

Thẩm Trường Thanh yên lặng thu hồi đĩa cơm, chuẩn bị rời đi. 

 

Thịnh Thanh Nham hiếm khi không nói bất cứ điều gì và chuẩn bị rời đi. Bây giờ cậu sợ nếu để ý đến cô thì trong lời nói của cô sẽ có cạm bẫy, sau đó cô sẽ mặt dày mày dạn để cậu mời cô ăn cơm... 

 

Quý Dữu : "..." 

 

Không ai để ý—— 

 

Việc này thật là xấu hổ. 

 

Quý Dữu vội vàng hỏi: "Này! Tôi có một vấn đề muốn hỏi các cậu. Tại sao đàn chị Thi Nhã và mấy đàn anh, đàn chị khác lại đứng múc cơm ở căng tin? Có điều kiện gì để vào căng tin làm việc không??" 

 

Thịnh Thanh Nham cầm đĩa cơm lên, trợn mắt nhìn cô, không muốn để ý tới. 

 

Tính tình Thẩm Trường Thanh xứng đáng là một cậu bé ngoan, cậu ân cần giải thích với Quý Dữu, nói: "Đây là sự ưu đãi của nhà trường đối với học sinh nghèo, coi như công việc bán thời gian để khuyến khích học sinh vừa học vừa làm. " 

 

Quý Dữu hai mắt lập tức sáng lên: "Học sinh nghèo? Tôi nhất định cũng có thể làm được." 

 

Thử hỏi, có học sinh nào trong toàn trường học so với mình nghèo hơn ? 

 

Làm người nghèo cốt khí cũng phải bỏ xuống, nếu không phải vậy cũng sẽ không ăn một bữa cơm còn phải dựa vào hãm hại lừa gạt... 

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Thịnh Thanh Nham duỗi một ngón tay lắc lắc: "Không được... Học sinh lớp tự tài trợ không có ưu đãi này..." 

 

Ban đầu, các lớp học tự tài trợ được chuẩn bị cho các thiếu gia và thiên kim xuất thân từ những gia đình giàu có. Ai trong số những thiếu gia và thiên kim này sẽ cần phải làm việc để kiếm tiền? Tất nhiên, Quý Dữu là một ngoại lệ. 

 

Nhưng-- 

 

Khi trường mở lớp học tự tài trợ, hoàn toàn không nghĩ tới lại xuất hiện trường hợp như này nên cánh cửa cho Quý Dữu đi làm tại căng tin của trường dường như bị chặn lại. 

 

Quý Dữu bật khóc: "Thật không công bằng! Điều này không công bằng!" 

 

Thẩm Trường Thanh im lặng rời đi. 

 

Thịnh Thanh Nham cũng nhấc chân rời đi. 

 

Quý Dữu tạm thời gạt đi nỗi buồn, trơn tru cũng theo sau: "A ha ~ thời tiết đẹp quá, lát nữa chúng ta cùng nhau về ký túc xá nhé." 

 

Đây là định cộ xe của mình, Thịnh Thanh Nham liếc nhìn cô: " Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt..." 

 

Quý Dữu giả vờ như không nghe thấy. 

 

Thẩm Trường Thanh là sinh viên hệ chế tạo cơ giáp, khu ký túc xá ở phía bên kia, Quý Dữu và Thịnh Thanh Nham học cùng lớp và khu ký túc xá cũng ở cùng khu vực, cộ cái xe mà thôi, ngoài miệng cậu ấy ghét bỏ cô, nhưng thực ra cậu ấy cũng không quan tâm. 

 

Trở lại ký túc xá, sau khi tắm rửa xong, Quý Dữu nhớ ra điều gì đó, lập tức gửi thư cho bà Jenny, chú Tạ Nghị và Ryan, giải thích rằng cô đã đến trường an toàn và cuộc sống ở trường của cô diễn ra rất suôn sẻ. Xin đừng lo lắng về cô. 

 

Chú Tạ Nghị và bà Jenny trả lời nhanh chóng. Cả hai đều yêu cầu Quý Dữu học tập chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày và chăm sóc bản thân. Bà Jenny cũng gọi video ba chiều cho Quý Dữu, và hai người trò chuyện một lúc trước khi cúp máy. 

 

Quý Dữu đọc tin nhắn của hai trưởng bối, chờ đợi mãi nhưng vẫn không đợi được câu trả lời của Ryan. 

 

Anh ấy không nhận được nó à? 

 

Vẫn là không nhìn thấy nó? 

 

Hoặc - không có thời gian để trả lời? 

 

Ryan bây giờ cũng đã đến chủ tinh rồi phải không?

 

 

Loading...