Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 109: Sườn Heo Kho

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-09 22:51:43
Lượt xem: 53

Nhà ăn. 

 

Học sinh xếp hàng dài để mua cơm. 

 

Kể từ khi Thẩm Trường Thanh hứa mời Quý Dữu một bữa ăn, ánh mắt Quý Dữu đối với Thẩm Trường Thanh đã không còn thuần túy nữa. Cô hiện tại nhìn cậu, phải hình dung như thế nào đây ? Nói tóm lại, nói ngắn gọn, nó giống như việc nhìn một con dê béo vậy... 

 

Thẩm Trường Thanh = người thành thật. 

 

Người trung thực = dê béo. 

 

Dê béo = sẵn sàng để g.i.ế.c thịt. 

 

Vì vậy, đề mục phức tạp này được Quý Dữu thuần thục đưa ra là kết quả cuối cùng. 

 

Ngay sau đó-- 

 

Đội ngũ xếp hàng ngày càng rút ngắn, Quý Dữu và những người khác cuối cùng cũng đi đến cửa sổ mua cơm. Quý Dữu rướn cổ lên, nghiêng người nhìn xem, vậy mà không phải người máy mà là một cô gái có vẻ ngoài trầm tính, nhưng khuôn mặt của cô gái luôn căng chặt, ít nói ít cười, trong mắt cô ấy hiện lên mơ hồ một tia lạnh nhạt . 

 

Ngô-- 

 

Nhìn chung, cô ấy có vẻ không dễ hòa đồng. 

 

Hình dáng của cô gái múc cơm này khiến Quý Dữu cảm thấy có chút quen mắt, nhưng cô lại không nhớ đã từng gặp cô ấy ở đâu. 

 

Quý Dữu thu tầm mắt lại, chuyên tâm nhìn chăm chú vào đồ ăn. 

 

Được ngăn cách bởi một cửa sổ trưng bày trong suốt, bên trong có hơn chục chiếc khay sắt, mỗi chiếc chứa đầy các món ăn đã nấu chín... Những thứ này giống với căng tin của trường học trước đây của Quý Dữu. 

 

Lần lượt, một số món ăn có màu sắc đen đen trông hơi khó ăn, có một số thực sự trông không tệ. Trong số đó, bắt mắt nhất là một khay sườn heo kho lớn màu đỏ vàng trông rất ngon miệng. Quý Dữu thực sự ngạc nhiên trước món sườn heo kho này. 

 

Cô luôn nghĩ trong thời đại ăn dịch dinh dưỡng tề, mọi thứ chú trọng đến sự tiện lợi, thiết thực sẽ không còn ai có thể nghĩ đến việc nấu nướng nữa. Cô không bao giờ ngờ rằng sườn heo kho vẫn chưa bị thất truyền! 

 

Vui thế. 

 

Một nam sinh trước mặt Thẩm Trường Thanh nói với cô gái múc cơm: "Tôi muốn cơm sườn heo kho." 

 

Cô gái múc cơm nghe vậy cũng không nói gì, trực tiếp cầm thìa sắt múc một hộp cơm trắng, tiếp theo múc một muỗng sườn kho. Sau đó, tay cô gái bán cơm cầm chiếc thìa sắt lúc này bất ngờ rung chuyển...... 

 

Nam sinh mong chờ nhìn chằm chằm đồng thời cầu nguyện: Đừng để thịt rơi ra. 

 

Đừng đánh rơi nó. 

 

Đừng đánh rơi nó. 

 

Kết quả-- 

 

Do có kinh nghiệm nên bàn tay cô gái múc cơm run lên, lúc cô múc ra một thìa sườn heo kho, chỉ có hơn 2 miếng một chút nên cô nhẹ nhàng lắc chiếc thìa sắt thành một vòng tròn, những miếng sườn thừa liền rớt xuống. Lập tức rưới sườn heo kho lên trên cơm trắng, không hơn, không kém, chỉ 10 miếng sườn heo. 

 

Trong mắt nam sinh hiện lên sự tiếc nuối nồng đậm, rồi anh ta rời đi với đĩa đồ ăn trên tay. 

 

Quý Dữu theo dõi toàn bộ quá trình và thở dài trong lòng: 

 

Ai ! 

 

Mặc dù thời thế đã thay đổi, nhưng một số thói quen xấu vẫn còn được truyền tới ở thời đại Tinh Tế hàng ngàn năm sau. Ví dụ: bác gái phục vụ đồ ăn ở căng tin thường hay run tay. Aha~ Mặc dù người phục vụ đồ ăn bây giờ là một cô gái trẻ~ nhưng thói quen xấu vẫn là thói quen xấu! Chắc chắn không thể khen ngợi nó! 

 

Ngay sau đó đến lượt Thẩm Trường Thanh. 

 

Thẩm Trường Thanh nhìn cô gái đang múc cơm, nói: " Đàn chị, xin cho tôi một phần cơm sườn kho." 

 

Nghe vậy, cô gái đang múc cơm đột nhiên ngẩng đầu, thản nhiên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Trường Thanh, lặng lẽ đối diện với ánh mắt của đối phương, không chút hoảng sợ, thậm chí còn lộ ra một tia chờ mong không thể giải thích được... 

 

Cô gái lập tức thu hồi ánh mắt, trở lại vẻ lạnh nhạt. Sau đó, cô bắt đầu múc cơm. 

 

Loại gạo trắng này có hạt rõ rệt, trắng như tuyết và sáng bóng, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta thèm ăn... 

 

Tiện tay, cô gái cầm chiếc thìa sắt múc miếng sườn ra. 

 

Tại thời điểm này-- 

 

Quý Dữu có thể rõ ràng cảm giác được Thẩm Trường Thanh hô hấp đột nhiên ngừng lại, tựa hồ rất khẩn trương. 

 

Sau đó-- 

 

Cô gái múc một thìa và quả nhiên, cô đã múc ra quá nhiều sườn kho. 

 

Đôi mắt Thẩm Trường Thanh lặng lẽ mở to, hắn nhìn thấy bàn tay biểu tượng của cô gái lại bắt đầu run lên, lắc một lần, hai lần, ba lần... Lúc đổ sườn lên cơm, không hơn không kém, chỉ 10 miếng. 

 

Thẩm Trường Thanh cụp mắt xuống, cầm lấy đĩa của mình, nhẹ giọng nói: "Cám ơn." 

 

Quý Dữu lén nhìn hắn một cái, cảm thấy Thẩm Trường Thanh có chút thất vọng, đây là-- sườn kho rớt xuống ? Cho nên cảm thấy lạc lõng và buồn bã? 

 

Mẹ a~ 

 

Nhưng lại khá dễ thương. 

 

Sau đó, đến lượt Quý Dữu. 

 

Quý Dữu mở to đôi mắt sáng ngời, ngọt ngào nói: " Đàn chị, chị cũng cho em một phần cơm sườn kho, là cậu ta thanh toán!" Cô giơ tay chỉ vào Thẩm Trường Thanh đang đợi ở một bên. 

 

Thẩm Trường Thanh gật đầu. 

 

Cô gái múc cơm nhìn Quý Dữu, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, không nói gì, lặp lại động tác trước đó—— 

 

Quý Dữu trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm chiếc thìa sắt trong tay cô gái. Cô chợt hiểu được một chút tâm trạng giữa nam sinh trước đó và Thẩm Trường Thanh—— 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-109-suon-heo-kho.html.]

 

Khẩn trương ! 

 

Siêu cấp hồi hộp... 

 

Cô gái múc cơm giơ tay múc một thìa sườn heo kho, với ánh mắt sắc bén, Quý Hữu có thể nhận ra còn thừa hai miếng. 

 

Quý Dữu há há mồm, cố gắng làm cho tay đối phương đừng run rẩy—— 

 

Sau đó-- 

 

Cô không nói gì, nhưng người múc cơm lại không hề run tay, trực tiếp đổ một thìa thịt vào cơm của Quý Dữu. 

 

Quý Dữu: "!!!" 

 

Chuyện gì đã xảy ra thế? 

 

Cô gái này có phải là chị gái thất lạc từ lâu của mình không? Nhờ thần giao cách cảm, chị tôi nhận thấy mình thật đặc biệt và cảm thấy có sự gần gũi với chính mình không thể giải thích được nên múc một thìa lớn và tự xúc cho mình một bát đầy thịt? 

 

Woohoo~ 

 

Điều này quá tốt đẹp. 

 

Quý Dữu gần như cảm động rơi nước mắt. Cô luôn biết vượt quá giới hạn là thế nào. Vì đây là người chị đã thất lạc từ lâu của cô nên tất nhiên không cần phải khách sáo. Quý Dữu ngập ngừng nói: " Đàn chị, có thể cho em thêm một thìa nước sốt được không?" 

 

"Là nước sốt sườn heo kho trong khay sắt. Em muốn dùng với cơm..." 

 

Trực tiếp mở miệng muốn thịt à? 

 

Không dám. 

 

Trước tiên thăm dò lấy ít nước sốt trước a. 

 

Hức hức hức~ 

 

Vốn đang chờ đợi để bị từ chối, không ngờ cô gái múc cơm nghe thấy lời này, cũng không nói một lời, trực tiếp múc một thìa đầy nước sốt tưới vào đĩa của Quý Dữu. 

 

Quý Dữu cảm động đến mức bật khóc~ 

 

Đây là tiên nữ đàn chị a a a~ 

 

Đây là một thiên thần oa! 

 

Thiên thần oa! 

 

Quý Dữu miệng ngọt như lau mật: "Cám ơn đàn chị, đàn chị thật tốt bụng." Cô lén nhìn bảng tên của đàn chị, phát hiện cô ấy ở hệ chế tạo cơ giáp, tên là Thi Nhã. 

 

Ừm? 

 

Không biết oa. 

 

Thực sự không biết oa.

  

Thịnh Thanh Nham đang chờ ở phía sau, nhìn thấy Quý Dữu được ưu ái, cậu mở to mắt: " Đàn chị, cũng xin cho tôi một phần cơm sườn kho." 

 

Đàn chị Thi Nhã nghe thấy lời này, sắc mặt vẫn lạnh lùng, bình tĩnh lặp lại các bước trước đó. 

 

Sau đó-- 

 

Động tác run thìa và run tay mang tính biểu tượng của cô lại xuất hiện ở đây. 

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Thịnh Thanh Nham bất lực nhìn phần thịt thừa sườn kho rơi xuống, cậu tức giận chỉ vào Quý Dữu, sốt ruột nói: " Đàn chị, thật không công bằng a ~ Tại sao thịt của cô ấy lại không rơi xuống a?" 

 

Đàn chị Thi Nhã lạnh lùng nói: " Cơm còn muốn hay không? Không muốn, mời người kế tiếp." 

 

Thịnh Thanh Nham lập tức tắt lửa, nhìn đối phương yếu ớt hỏi: " Có thể cho nhân gia một thìa nước sốt được hay không a?" 

 

Sắc mặt của đàn chị Thi Nhã vô cảm: "Không, người tiếp theo." 

 

Thịnh Thanh Nham: "..." 

 

Ba người bưng đĩa của mình đi tìm một bàn ngồi xuống. Thịnh Thanh Nham cắn môi, hung hăng trừng Quý Dữu: " Vì cái gì sườn heo kho của cậu so nhân gia nhiều hơn 2 miếng a ?" 

 

Quý Dữu : " Vì tôi dễ thương được không?" 

 

Cô vừa mới kiêu ngạo xong, nhất thời vô ý đã trúng mưu kế của Thịnh Thanh Nham, để cậu cướp đi một miếng rồi bỏ chạy! Không thể lấy về được, Thẩm Trường Thanh, một cậu bé lương thiện, vậy mà cũng bắt đầu làm việc lén lút, thừa dịp cô không để ý đã trộm lấy một miếng khác. 

 

Quý Dữu : "..." 

 

Nghiến răng nghiến lợi, Quý Hữu oán hận hỏi: "Tại sao?" 

 

Thịnh Thanh Nham ngậm sườn heo, miệng đầy dầu mỡ, nói: "Bởi vì cậu đáng ghét..." 

 

Thẩm Trường Thanh: "Tôi... muốn ăn thêm một miếng nữa." 

 

Quý Dữu : "..." 

 

Vậy là các cậu đều bắt nạt tôi à? Không chịu được khi tôi được đàn chị yêu thương sao? 

 

Bên cạnh đó-- 

 

Tôi dễ bị bắt nạt đến vậy sao? 

 

Hừ~

 

 

Loading...