Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1703

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:39:16
Lượt xem: 4

Nghe vậy, Mạnh Hổ lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ, hừ một tiếng đầy khinh bỉ:

"Hai thằng đàn ông cao to rủ nhau đi ăn thì có gì hay ho chứ? Tôi muốn xem thử đối tượng của Thiếu Ngu lớn lên thế nào, có thật sự là tiên nữ hay không! Cái miệng của Lý đội trưởng chả có chút nào đáng tin cả, tôi phải tận mắt chứng kiến mới được!"

Anh ta hớn hở kéo tay áo Yến Thiếu Ngu, không chịu buông. Nhưng trước khi anh ta kịp lôi kéo thêm đồng minh, Yến Thiếu Ngu đã lạnh nhạt buông một câu:

"Thủ trưởng gọi tôi qua chỗ ông ấy, anh xác định là muốn đi theo?"

Mạnh Hổ lập tức khựng lại, ánh mắt lóe lên chút nghi hoặc:

"Thủ trưởng? Không phải nói ông ấy bị tập kích ở Hoài Hải, hiện đang bị thương nặng sao? Kêu anh qua làm gì?"

Mạnh Hổ còn thật sự suy nghĩ lý do thủ trưởng gọi Yến Thiếu Ngu , càng nghĩ càng hoang mang , đột nhiên bừng tỉnh. Anh ta nheo mắt, vẻ mặt đầy ai oán, cứ như vừa bị phản bội:

"Yến Thiếu Ngu! Anh trước kia không như vậy! Anh học hư rồi!"

Giọng điệu bi thương không khác gì một oán phụ bị tình lang bỏ rơi.

Yến Thiếu Ngu nhìn Mạnh Hổ , ánh mắt trầm xuống, cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn. Anh lạnh lùng rút tay ra khỏi bàn tay đang bấu víu lấy mình, động tác dứt khoát mà không chút lưu luyến.

Trước khi rời khỏi ký túc xá, anh thoáng liếc nhìn Hạ Lam Chương một cái.

Ánh mắt đó rất nhanh đã biến mất, như thể chưa từng tồn tại.

"Lão Hạ! Anh nhìn anh ta kìa! Keo kiệt, ích kỷ, giấu cái gì mà giấu!"

Mạnh Hổ đứng phía sau, tức giận dậm chân, trong miệng vẫn không ngừng lầu bầu oán trách Yến Thiếu Ngu trọng sắc khinh bạn. Hắn lẩm bẩm một hồi, cuối cùng đành quay sang Hạ Lam Chương, huých khuỷu tay vào người anh ta:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1703.html.]

"Đi thôi, hai ta đi trước nhà ăn nằm vùng! Tôi dám chắc bọn họ cũng sẽ đến đó thôi. Đợi lát nữa thế nào cũng gặp được!"

 

Nhưng lần này, Hạ Lam Chương lại không có chút phản ứng nào.

Nga

Anh ta chỉ lặng lẽ ngả người xuống giường, cánh tay vắt ngang trán, che đi đôi mắt có phần mệt mỏi.

“Tôi không đi, tôi mệt.”

Mạnh Hổ nhìn Hạ Lam Chương đầy nghi hoặc:

"Mệt? Hôm nay Lý đội trưởng vì mải mê ba hoa mà chẳng thèm tăng cường huấn luyện, so với ngày thường còn nhẹ hơn, cậu mệt cái quái gì?"

Nói đến đây, mắt Mạnh Hổ sáng lên, như chợt nghĩ ra điều gì đó.

"Tôi biết rồi! Cậu có phải cũng ghen tị với Thiếu Ngu không? Trong lòng khó chịu chứ gì?"

Lời vừa dứt, không gian bỗng rơi vào yên lặng.

Hạ Lam Chương không trả lời, nhưng bàn tay đặt trên trán hơi siết lại.

Mạnh Hổ vốn chỉ nói đùa, không ngờ lại vô tình chạm vào điều mà Hạ Lam Chương thực sự đang nghĩ.

Anh ta im lặng nhìn lên trần nhà, trong lòng có chút phức tạp.

Không phải ghen tị vì Yến Thiếu Ngu có đối tượng.

Mà là vì... có những thứ, dù anh ta có muốn thế nào, cũng không thể có được.

Loading...