Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1702

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:32:31
Lượt xem: 4

Giữa trưa , ký túc xá Lữ đoàn 108 .

Sau buổi huấn luyện căng thẳng, Yến Thiếu Ngu không chậm trễ lấy một giây, vội vàng lao vào nhà tắm. Dòng nước lạnh ào ào dội xuống, xua đi hơi nóng còn đọng trên làn da, khiến tinh thần anh thoáng tỉnh táo hơn.

Mái tóc vẫn còn ẩm ướt, nước nhỏ xuống cổ áo, nhưng anh cũng chẳng buồn lau khô. Nhanh chóng thay một bộ quân phục sạch sẽ, gọn gàng cài lại khuy áo, vừa định bước ra ngoài thì cánh tay đã bị ai đó kéo lại.

Giọng nói oang oang của Mạnh Hổ vang lên, chấn động cả không gian nhỏ hẹp:

"Thiếu Ngu! Nghe bảo đối tượng của anh đến thăm rồi hả? Còn nói cô ấy sắp làm quân y cho đơn vị chúng ta nữa! Tin này có thật không?"

Nga

Yến Thiếu Ngu cau mày, ánh mắt trầm xuống:

"Lý Tùng Tùng nói?"

Mạnh Hổ lập tức không chút do dự "bán đứng" đội trưởng Lý:

"Chứ còn ai vào đây nữa? Anh ấy vừa nói giữa buổi huấn luyện hôm nay luôn ấy! Bây giờ chắc toàn quân khu đều biết rồi. Còn bảo bạn gái anh giống như thiên tiên hạ phàm, đang ở nhà khách quân khu nữa kìa!"

Hắn cười hì hì, ra vẻ bí hiểm rồi huých mạnh vào vai Yến Thiếu Ngu:

"Anh định đi nhà ăn đúng không? Chúng ta cùng đi nhé?"

Cái giọng điệu hớn hở quá mức này, nghe thế nào cũng chẳng giống như muốn đi ăn cơm thật sự. Mục đích rõ ràng là muốn tận mắt chiêm ngưỡng "vị thiên tiên hạ phàm" trong truyền thuyết mà thôi!

Ngay lúc đó, cửa ký túc xá mở ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1702.html.]

Hạ Lam Chương vừa trở về, còn chưa kịp tháo mũ, từ xa đã nghe thấy tiếng Mạnh Hổ ồn ào vang vọng khắp hành lang.

Anh ta hơi khựng lại một chút, bàn tay siết nhẹ vành mũ, ánh mắt lóe lên tia cảm xúc phức tạp. Nhưng rất nhanh, cảm xúc kia đã bị che giấu.

Thấy Hạ Lam Chương xuất hiện, Mạnh Hổ lập tức bám lấy anh ta như vớ được phao cứu sinh, vẻ mặt vô cùng hứng thú:

"Lão Hạ! Mau đi cùng tôi với Thiếu Ngu đến nhà ăn đi!"

Nói xong còn vỗ mạnh lên vai anh ta một cái rõ kêu, như thể đang kéo đồng minh vào cùng hội hóng chuyện.

Yến Thiếu Ngu liếc nhìn Mạnh Hổ, ánh mắt lạnh nhạt như thể đang nhìn một kẻ nhiều chuyện không thuốc chữa. 

Mạnh Hổ vội vàng chạy theo, còn không quên quay lại kéo Hạ Lam Chương một cái:

"Đi nào lão Hạ! Cậu không tò mò sao?"

Hạ Lam Chương cười nhạt.

Tò mò sao?

Chỉ sợ, người tò mò…  chỉ có mình anh.

Dù đang hào hứng kéo Hạ Lam Chương đi cùng, Mạnh Hổ vẫn không quên túm chặt lấy tay áo Yến Thiếu Ngu, như thể sợ anh sẽ lặng lẽ chuồn mất.

Hạ Lam Chương nhìn cảnh này mà cảm thấy bất đắc dĩ, cười khẽ rồi khoát tay:

"Thiếu Ngu có việc, anh náo loạn cái gì? Tôi đi với anh là được."

Loading...