Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1413

Cập nhật lúc: 2025-03-09 18:06:26
Lượt xem: 8

Cậu bé ăn mày gầy gò bị một người phụ nữ tóc ngắn ghì chặt trong vòng tay như gọng kìm, nhỏ bé đến mức gần như lọt thỏm trong sự kìm kẹp tàn nhẫn ấy. Cơ thể cậu co rúm lại, run rẩy từng hồi. Đôi mắt đen láy mở to, ánh lên sự khẩn cầu lẫn tuyệt vọng, như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng, bất lực mà không thể phản kháng.

“A… a…”

Cậu bé không thể nói, chỉ có thể phát ra những âm thanh ú ớ đứt quãng. Thế nhưng, đôi môi tái nhợt vẫn mấp máy không ngừng, dường như đang cố gắng truyền đạt điều gì đó cho Cố Nguyệt Hoài.

Người phụ nữ tóc ngắn đứng chắn trước cô, siết chặt cậu bé trong tay, như thể sợ cậu sẽ vùng thoát. Nhận ra cậu đang cố gắng ra hiệu gì đó, đôi mắt cô ta lóe lên vẻ nguy hiểm. Cánh tay càng siết mạnh hơn, như muốn bóp nghẹt bất kỳ ý định phản kháng nào.

“Bịch!”

Bất ngờ, cô ta đẩy mạnh cậu bé ra.

Cố Nguyệt Hoài trông thấy rõ ràng thân hình gầy yếu kia bị hất văng đi, loạng choạng mấy bước rồi ngã ngồi xuống nền đất lạnh lẽo.

“A—!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1413.html.]

Nga

Một âm thanh khàn đục bật ra, nhưng không thành tiếng. Cậu bé co rúm người lại, đôi bàn tay nhỏ bấu chặt xuống nền đất bẩn. Bờ vai gầy run lên từng cơn, như thể đang chịu đựng nỗi sợ hãi cùng cơn đau xé lòng.

Cố Nguyệt Hoài nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh lùng. Cô vừa định bước lên đỡ cậu bé ăn mày dậy , nhưng người phụ nữ tóc ngắn đã nhanh chóng chắn trước mặt cô , chặn đứng động tác của cô một cách đầy tự nhiên, như thể đã đoán trước được cô sẽ làm vậy.

Cô ta đột nhiên xoay người, nắm lấy tay cô, giọng nói nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên gò má, bộ dạng trông vô cùng đáng thương:

"Cảm ơn cô! Cảm ơn cô, đồng chí tốt bụng! Nếu không nhờ cô cho Hổ Tử ăn, nó chắc chắn không sống được đến hôm nay! Tôi là mẹ của Hổ Tử, nhất định phải tự tay nấu một bữa cơm để cảm tạ cô!"

Cố Nguyệt Hoài khẽ sững lại, ánh mắt lướt qua người phụ nữ, rồi dừng trên cậu bé đang ngã dưới đất.

Có điều gì đó không đúng.

Nếu cô ta thực sự là mẹ cậu bé, tại sao khi cậu giãy giụa, ánh mắt cô ta không hề có chút dịu dàng nào của một người mẹ? Thay vào đó, hành động lại mạnh bạo đến mức khiến đứa trẻ run rẩy trong sợ hãi. Một người mẹ yêu thương con mình, sao có thể ghì chặt con đến mức khiến nó đau đớn như vậy?

Cô ta khóc lóc đầy bi thương, nhưng giọng nói khi nhắc đến cậu bé lại không có chút run rẩy nào của một người mẹ xúc động thực sự. Những giọt nước mắt kia rơi rất nhanh, quá mức khoa trương, như thể cố tình phô bày sự bi thương của mình. Cô ta khóc càng thảm, vẻ ngoài càng đáng thương, nhưng nét mặt lại chẳng hề có lấy một tia đau lòng.

Loading...