Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1412

Cập nhật lúc: 2025-03-08 20:59:01
Lượt xem: 11

Cố Nguyệt Hoài không hề ghét bỏ cậu, cũng không tỏ ra thương hại quá mức. Cô chỉ cúi xuống, nhẹ nhàng đưa tay xoa lên mái tóc rối bù của cậu, giọng nói mềm mại nhưng vững vàng:

“Trời lạnh lắm, về sớm đi.”

Cô không thể giúp đứa trẻ này thoát khỏi cảnh ngộ khốn cùng.

Cô chỉ có thể cho cậu một chút hơi ấm nhỏ bé giữa thế giới tàn nhẫn này.

Nhưng có lẽ, đôi khi, chỉ một chút dịu dàng cũng có thể là sự cứu rỗi.

Những đầu ngón tay của Cố Nguyệt Hoài hơi lạnh, đối với cậu bé, đó lại là hơi ấm hiếm hoi trong những tháng ngày lạnh lẽo cùng cực.

Cậu không nhớ rõ mình đã lang thang xin ăn bao lâu, đã bao nhiêu lần bị người ta khinh miệt, bị đánh đuổi như một con ch.ó hoang. Nhưng trong ký ức mơ hồ ấy, chưa từng có ai đối xử với cậu như cô. Không chán ghét, không thương hại quá mức, chỉ là một sự dịu dàng rất đỗi tự nhiên.

Bánh lúa mạch trong tay bỗng trở nên nặng trĩu.

Cậu chần chừ một chút, rồi theo bản năng lùi lại nửa bước, định quay người bỏ chạy. Nhưng chưa kịp hành động, một bóng người đã lao tới từ phía sau, ôm chặt lấy cậu bé bằng vòng tay đầy gấp gáp và kích động.

“Hổ Tử! Hổ Tử của mẹ! Trời ơi, con trai đáng thương của mẹ, sao con lại thành ra thế này?”

Nga

Đó là một người phụ nữ tóc ngắn, dáng vẻ tiều tụy , đôi mắt lại đỏ hoe, tràn ngập nước mắt. Cô ta khóc nức nở, bàn tay giữ chặt lấy vai cậu.

Nhưng cậu bé lại phản ứng hoàn toàn trái ngược.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1412.html.]

Cậu hoảng sợ!

Cả người cậu căng cứng, đôi tay bẩn thỉu bấu chặt lấy mảnh áo rách tả tơi trên người. Cậu giãy giụa theo bản năng, muốn thoát ra khỏi vòng tay ấy, nhưng sức lực của cậu quá yếu, chẳng thể nào chống lại nổi, cuối cùng đành dứt khoát từ bỏ .

Chỉ là trong đáy mắt cậu vẫn ngập tràn hoảng hốt, sự kháng cự mãnh liệt đan xen với một cảm xúc phức tạp khó gọi tên. Ánh mắt cậu vô thức hướng về phía Cố Nguyệt Hoài.

Cậu há miệng như muốn nói gì đó với Cố Nguyệt Hoài , nhưng miệng là há ra , lại chỉ có thể phát ra những âm thanh mơ hồ, ú ớ .

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày.

Ánh mắt cô nhanh chóng quét qua cậu bé, sau đó rơi xuống khoang miệng đang há ra kia—bên trong tối đen như mực.

Không có lưỡi.

Không thể phát ra âm thanh .

Cậu bé không thể nói.

Cố Nguyệt Hoài siết chặt bàn tay đặt bên người, cảm giác thương xót lại phẫn nộ dâng lên trong lồng ngực.

Cậu bé ăn mày vẫn không ngừng phát ra những tiếng "a a a" đứt quãng, như đang cố gắng truyền đạt điều gì đó cho cô. Nhưng đầu lưỡi đã mất khiến những lời muốn nói vĩnh viễn bị chặn lại, chỉ còn lại âm thanh tuyệt vọng vang lên giữa phố chợ ồn ào.

 

Loading...