Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1313

Cập nhật lúc: 2025-03-04 19:36:21
Lượt xem: 10

Nguỵ Lạc nói lời này không phải với thân phận của một cấp trên , và những lời này cũng không phải dùng để răn dạy cấp dưới , mà là sự chân thành của kẻ từng trải, từng bước đi qua sóng gió cuộc đời. Mỗi câu chữ đều đong đầy ý tứ, không áp đặt, không giáo điều, chỉ đơn giản là một lời khuyên từ tận đáy lòng, hy vọng đối phương có thể thấu hiểu và tự tìm ra con đường vững chắc cho chính mình.

Cố Nguyệt Hoài cong môi cười: “Yên tâm đi, thưa chủ biên.”

Ngụy Lạc bất đắc dĩ khoanh tay, giả vờ nghiêm túc nhưng giọng điệu lại đầy cưng chiều: “Được rồi, mau đi đi, sáng mai nhớ đến đúng giờ, đừng có mà lười biếng!”

Cố Nguyệt Hoài vừa bước ra đến cửa bỗng quay đầu lại, nháy mắt đầy tinh quái: “À mà, suýt nữa quên nói, con trai chủ biên thật sự không tồi đâu nhé! Vừa đẹp trai, vừa có tài hoa, lại còn được bao nhiêu cô gái theo đuổi, xem ra cũng rất ưu tú đấy chứ!”

Dứt lời, cô cười cười rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ngụy Lạc ngây người mất một giây, sau đó bật cười lắc đầu tỏ vẻ bất lực .

Nga

Nói xong, cô đóng cửa lại. Ngụy Lạc ngẩn người vài giây, rồi bật cười lắc đầu.

Tại tiệm cơm Quốc Doanh, Trình Lăng đã đứng đợi sẵn trước cửa.

Nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đến, Trình Lăng vội vàng bước tới, dáng vẻ có chút căng thẳng. Anh liếc nhìn xung quanh, rồi nhỏ giọng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1313.html.]

"Khụ, cô đến rồi à. Vào thôi, tôi đã gọi vài món ngon, nếu muốn ăn thêm gì, cô cứ gọi nhé."

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, theo anh bước vào. Bên trong tiệm cơm Quốc Doanh vẫn vắng lặng như mọi ngày. 

Nhân viên phục vụ ngồi thẫn thờ trên ghế, ánh mắt xa xăm, vẻ mặt tràn đầy tâm sự.

Mà cũng đúng thôi, ai rơi vào cảnh này mà không lo lắng chứ?

Nhìn quanh mà xem, quán cơm quốc doanh này vắng vẻ đến mức có thể đếm hết khách chỉ bằng đầu ngón tay. Nếu tình hình này cứ tiếp diễn, ai biết được có ngày nào đó quán sẽ đóng cửa vì buôn bán ế ẩm? Mà quán đóng cửa thì đồng nghĩa với việc cô… thất nghiệp! Thất nghiệp thì sao? Thì không có lương! Không có lương thì lấy gì mà sống? Không có tiền thì không có cơm ăn, không có cơm ăn thì… chao ôi, bi kịch nhân sinh chính thức bắt đầu!

Nhân viên phục vụ tưởng tượng ra viễn cảnh đầy bi thương: Từ những cơn đói cồn cào, đến gầy rộc đi, rồi nằm dài thở than, cuối cùng có khi phải lê lết ra chợ đen, đắn đo suy nghĩ xem nên bán cái gì để đổi lấy một bữa cơm. Aizz, nghĩ thôi đã thấy số phận thật éo le!

Hai người vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền tiến đến rót nước, nở nụ cười thân thiện, lịch sự nói :

"Hai vị chờ chút ạ, bếp trưởng đang chuẩn bị món ăn."

Loading...