Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1311

Cập nhật lúc: 2025-03-04 19:34:44
Lượt xem: 23

“Hây, cô khách sáo với tôi làm gì? Hai chúng ta là bạn tốt nhất mà!” Vạn Thanh Lam vỗ n.g.ự.c đầy hào sảng, nhưng ngay sau đó lại liếc cô một cái đầy ẩn ý, giọng điệu có phần mờ ám:

“Khụ, tất nhiên rồi, nếu cô có thể kể cho tôi nghe chút chuyện về thầy Trình Lăng… thì tôi chắc chắn sẽ rất vui.”

Cố Nguyệt Hoài hơi nheo mắt, giọng điệu thản nhiên:

“Chỉ là một người bạn cũ trước đây, cũng không thân lắm.”

Câu này của cô tuyệt đối không phải nói cho có. Thực tế, cô và Trình Lăng cũng chẳng thân thiết gì cho cam, trước kia chẳng qua là vì anh ấy ra tay giúp đỡ nên mới có chút giao tình. Mà nói đến giao tình này, e rằng cũng không hoàn toàn trong sáng, bởi ngoài lòng biết ơn, cô còn có vài phần tính toán riêng. Đã vậy thì còn gì để nói đâu chứ? Cũng không thân thiết đến mức kết nghĩa kim lan mà ?

Vạn Thanh Lam xoa xoa hai tay, vẻ mặt đầy mong chờ:

“Hắn chẳng phải nói trưa nay sẽ mời cô ăn cơm sao? Hắc hắc, tôi có thể …”

Cố Nguyệt Hoài dứt khoát cầm bút vẽ, không chút do dự:

“Không thể.”

Đã nói là không thân thiết với Trình Lăng, vậy mà hắn mời khách, cô lại dắt theo người khác? Chẳng ra làm sao cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1311.html.]

Vạn Thanh Lam bĩu môi, lầm bầm:

Nga

“Keo kiệt, không đi thì không đi.”

Cố Nguyệt Hoài vẽ được một lúc, chợt nhớ đến Từ Đông Mai và Bạch Sơn, liền nói:

“Đúng rồi, chiều nay tôi xin nghỉ, không đến tòa soạn. Chuyện đăng báo chứng minh này có thể sẽ có người tìm đến hỏi, lúc đó cô cứ nói đúng sự thật là được.”

Vạn Thanh Lam tròn mắt, kinh ngạc hét lên:

"Buổi chiều cô không đến á??"

Mọi người xung quanh đồng loạt quay sang nhìn, Vạn Thanh Lam cười cười có chút ngượng ngùng, nhưng rồi nhanh chóng sáp lại gần Cố Nguyệt Hoài, hạ giọng trách móc:

“Sao cô xin nghỉ như uống nước thế? Cứ thế này thì làm sao giữ được vị trí tổ trưởng? Phải cố mà làm cho tốt, đừng để thua Lưu Tường đấy nhé!”

Cố Nguyệt Hoài khẽ cong khóe môi, giọng điệu lười biếng nhưng vẫn mang theo ý cười:

“Người ta còn chẳng ở đây nữa, cô không thấy tất cả công việc về hình ảnh trên báo và tranh minh họa đều từ khắp nơi bay thẳng đến bàn tôi à? Tôi có muốn thua thì cũng chẳng biết thua vào đâu, thua với ai? Hơn nữa, cái chức tổ trưởng này tôi chẳng có chút hứng thú nào hết! Mà này, tôi có một ý hay lắm đây—hay là cô cứ cố gắng mà làm đi. Đợi đến ngày cô ngồi lên ghế chủ biên rồi, còn có thể che chở cho tôi một chút. Khi đó tôi chẳng những không phải vất vả, mà còn có ‘ô dù’ chống lưng, đi lại trong tòa soạn sống lưng cũng thẳng thắn hơn hẳn, cô thấy sao ?”

Loading...