Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1243

Cập nhật lúc: 2025-03-01 19:50:26
Lượt xem: 6

Có Tạ Nhàn đứng ra bảo đảm, Lưu Kiến Quốc và những người khác không dám chần chừ. Họ lập tức soạn thảo giấy chứng nhận đoạn tuyệt quan hệ, thậm chí còn đóng dấu của đại đội. Chỉ cần Bạch Mân công bố chuyện này trên báo, việc cắt đứt chính thức hoàn tất.

Về phần Bạch Sơn và Từ Đông Mai, họ hoàn toàn không hay biết gì. Trong chuyện này, sự tồn tại của họ chẳng còn chút ý nghĩa nào.

Tuy không ai bảo nhau , nhưng trong chuyện này họ đều hết sức ăn ý cho rằng phải ' tiền trảm hậu tấu ' , phải âm thầm giải quyết cho nhanh trước khi vợ chồng Bạch gia kịp phản ứng. Cứ như vậy, mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, dù Bạch Sơn và Từ Đông Mai có muốn làm ầm lên thì cũng chẳng thể tìm được lý do chính đáng. Theo một cách nào đó, đây cũng xem như giúp Bạch Mân thoát khỏi bọn họ một cách êm đẹp nhất có thể . Bọn họ chỉ có thể giúp được đến đây . Chuyện sau này chỉ có chính bọn họ mới có thể tự giải quyết được.

Khi cầm trên tay tờ chứng nhận với con dấu đỏ rực, cả người Bạch Mân run lên vì kích động, nước mắt dâng tràn trong khóe mắt, chỉ chực rơi xuống.

Cô chưa từng nghĩ rằng, sẽ có ngày mình thật sự thoát khỏi bọn họ!

Tạ Nhàn khẽ mỉm cười, trong lòng cũng có một loại nhẹ nhõm rất lâu rồi ông chưa cảm nhận được . Ông đưa tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu Bạch Mân, giọng nói ôn hòa mà chân thành:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1243.html.]

"Hài tử, sau này phải sống cho thật tốt. Nếu không có chỗ ở, cứ đến nhà gia gia mà ở. Sau này, nếu gia gia không còn nữa, căn nhà đó cũng sẽ để lại cho con."

Với ông, cả đời này không vợ không con, đứa bé gái mà ông nhặt về – đứa trẻ đã phải chịu bao thiệt thòi vì quyết định sai lầm năm xưa của ông – chính là m.á.u mủ trong lòng ông, là người thân duy nhất mà ông muốn bảo vệ suốt đời.

“Gia gia…” Bạch Mân ôm chặt Tạ Nhàn.

Nước mắt cô rơi xuống, thấm ướt vạt áo bạc màu của ông, từng giọt từng giọt nóng hổi, mang theo tất cả uất ức, tủi nhục và nỗi đau đớn đè nén suốt bao năm qua.

Nga

Cô không còn gắng gượng, không còn kìm nén. Mọi cảm xúc như dòng nước vỡ bờ, từng cơn nấc nghẹn bật ra không thể khống chế. Cả thân thể cô run rẩy, những ngón tay bấu chặt vào áo Tạ Nhàn, tựa như sợ ông sẽ đi mất , và đây không phải là sự thật.

Giữa đêm khuya tĩnh lặng, bóng dáng nhỏ bé của cô co rúm trong vòng tay Tạ Nhàn , như một con thú nhỏ cuối cùng cũng tìm thấy nơi trú ẩn sau bao năm lang bạt trong bão tố.

Loading...