Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1242
Cập nhật lúc: 2025-03-01 19:24:23
Lượt xem: 12
Trên đường tới đây, ông đã nghe Thạch Đầu kể lại mọi chuyện. Lẽ ra, ông phải sớm quyết định để Tiểu Mân rời khỏi Bạch Sơn và Từ Đông Mai, như vậy sẽ không dẫn đến bi kịch ngày hôm nay. Là ông đã sai, chính ông đã hại cô gái nhỏ .
Bạch Mân vốn dĩ sắc mặt lạnh lẽo, nhưng khi nhìn thấy Tạ Nhàn, ánh mắt cô mềm đi đôi chút.
“Tạ gia gia, con không sao.”
Cô cố gắng gượng dậy tinh thần, sợ ông lo lắng, thậm chí còn nặn ra một nụ cười yếu ớt.
Tạ Nhàn nhìn cô miệng cười , trong lòng càng thêm thương cô .
Tạ Nhàn siết chặt nắm tay, rồi nghiêm nghị nói:
“Đoạn tuyệt! Chặt đứt! Chuyện này không thể kéo dài thêm nữa! Hôm nay, lão già này dù có phải mất hết thể diện cũng sẽ cầu xin các người một lần. Hãy lập chứng nhận cắt đứt quan hệ cho Tiểu Mân, để con bé thoát khỏi bể khổ!”
Khi nói, ông nhìn thẳng vào Lưu Kiến Quốc và những người còn lại, ánh mắt đầy sự quyết tâm và khẩn thiết.
“Nếu các người không đồng ý, lão già này sẵn sàng quỳ xuống cầu xin các người!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1242.html.]
Tạ Nhàn vừa dứt lời liền khuỵu gối, định quỳ xuống trước mặt các cán bộ đại đội.
Lưu Kiến Quốc hoảng hốt, vội lao tới đỡ ông:
“Ôi trời ơi! Lão gia tử, ngài làm vậy chẳng phải khiến chúng tôi tổn thọ sao? Ngài là bậc trưởng bối đức cao vọng trọng trong đại đội, đã cứu giúp không biết bao nhiêu người, ai cũng mang ơn ngài. Sao có thể để ngài quỳ xuống trước mặt chúng tôi được?”
Những cán bộ khác cũng vội vàng tiến lên, xua tay liên tục.
“Phải đó, lão gia tử! Chúng tôi đều trông Bạch Mân lớn lên, chuyện của cô ấy chúng tôi sao có thể không giúp? Ngài yên tâm, hôm nay chúng tôinhất định sẽ lập chứng nhận, đoạn tuyệt hoàn toàn với nhà họ Bạch!”
Nga
“Ngài mau đứng lên đi, thời đại này rồi, sao còn làm vậy chứ!”
Cả đám người luống cuống ngăn cản, chẳng ai dám để một bậc trưởng bối như Tạ Nhàn quỳ xuống.
Bạch Mân nhìn Tạ Nhàn vì mình mà cúi rạp lưng, thậm chí còn định quỳ xuống, đem tất cả niềm kiêu hãnh của một thầy thuốc suốt bao năm qua ném lại phía sau. Cô siết chặt nắm tay, đầu ngón tay gần như bấu vào da thịt, cố gắng kìm nén dòng cảm xúc đang cuộn trào. Nhưng dù có mạnh mẽ đến đâu, đôi mắt cô vẫn đỏ hoe, hơi nước dâng đầy.
Trong quãng đời tăm tối và vô vọng của mình, Tạ Nhàn chính là người đã đưa Bạch Mân trở lại con đường đúng đắn. Ông không chỉ là người thầy dìu dắt cô mà còn là ánh sáng duy nhất soi rọi hy vọng trong cuộc đời cô.