Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1204

Cập nhật lúc: 2025-02-28 10:41:39
Lượt xem: 23

Lời giải thích của anh ấy chẳng những không đủ để khiến người nghe tin , mà ngược lại , càng có vẻ giấu đầu lòi đuôi .

Cố Nguyệt Hoài cũng không đương trường vạch trần anh , cô buông bát đũa xuống, thản nhiên nói:

"Được rồi, chân anh đã trật, để em đưa cô ấy đi."

Cố Đình Hoài nhíu mày, vừa muốn từ chối thì Cố Chí Phượng đã đen mặt, nghiêm giọng:

"Không được! Con là con gái, đưa đi rồi lại phải tự mình trở về. Đường tối đen thế kia, con không sợ nhưng cha thì không yên tâm. Để anh cả con đi, con cứ ở nhà."

Lúc này, Uông Tử Yên lên tiếng:

"Để cháu đi cùng Nguyệt Hoài, đông người sẽ không lo lắng nữa."

Kim Xán vốn nhát gan, nhưng nghe đồng bạn nói vậy cũng cổ đủ dũng khí , nhỏ giọng phụ họa:

"Cháu cũng đi."

Yến Thiếu Ly vốn cũng muốn nói sẽ đi cùng mọi người , nhưng lại nhớ ra Yến Thiếu Đường còn đang ngủ gà ngủ gật trong mình . Nhìn em gái đã qua giờ đi ngủ , hai mắt không mở nổi nữa rồi , cô đành rút lui , chủ động nhận công việc ' hậu phương '. Yến Thiếu Ly nói :

"Vậy em ở nhà dọn dẹp, mọi người cứ đi đi."

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, ngước mắt nhìn cha như thể chờ cha đồng ý .

Tuy rằng cô cũng là con gái, nhưng nhóm đông người như vậy vẫn là sẽ an toàn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1204.html.]

Cố Chí Phượng nhìn những cô gái nhỏ , không thể tìm được lý do từ chối. Dù sao trong đó vẫn còn có Bạch Mân đang đứng , chân cẳng thằng cả lại không tiện , để Bạch Mân tự trở về ông cũng áy náy .

Cố Đình Hoài thở dài:

"Được rồi, vậy mọi người đi đường cẩn thận. Anh sẽ đưa mọi người ra đại đội, sau đó ở đó chờ mọi người quay lại."

Mấy người vừa rời đi, trong nhà lập tức trở nên yên tĩnh.

Cố Chí Phượng lắc đầu, tiến lên phụ Yến Thiếu Ly thu dọn bát đũa.

Nga

Cố Đình Hoài tiễn mấy người đến cửa thôn, nghĩ đến cha mẹ Bạch Mân , anh khẽ nhấp môi, rồi hạ thấp giọng nói, cố gắng chỉ cho Bạch mân nghe được : "Nếu trong nhà có chuyện gì không vui, nhớ phải nói với ta, đừng tự mình một mình chịu đựng."

Bạch Mân cúi đầu, vành mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng gật đầu.

Nhóm Cố Nguyệt Hoài rất tinh ý, đi trước một đoạn để không làm phiền hai người họ trò chuyện.

"Xin lỗi, do em quá yếu đuối."

Bạch Mân nhìn chân của Cố Đình Hoài, nước mắt thành chuỗi đứng quãng mà rơi xuống trên mặt đất , như thể cũng rơi thẳng vào trái tim anh.

Cố Đình Hoài sửng sốt , sau đó mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ tóc cô:

"Sao có thể ? Người vừa rồi đứng trước mặt anh, giằng co với cha mẹ không phải là em sao? Em vì anh mà làm được những điều này, anh đã rất vui rồi."

Giọng anh khàn khàn, tình cảm nồng đậm dường như sắp trào ra ngoài.

Loading...