Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1196
Cập nhật lúc: 2025-02-26 20:55:34
Lượt xem: 32
Ông hung hăng hất tay Cố Ngân Phượng ra, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói lạnh lùng:
"Chị hai, cuộc sống nhà em thay đổi được như bây giờ đều nhờ bé, chẳng liên quan gì đến mẹ cả. Nếu chị muốn tiền, cũng nên hỏi thăm rõ ràng trước."
"Bé đã nói chị là là bạch nhãn lang , sẽ không giúp đỡ liền không giúp đỡ , Cố gia do bé quyết . Chị cùng gia đình mau trở về đi . Sau này không có việc gì cũng đừng liên lạc nữa, à không , nếu chị vẫn không sửa lại tính tình của mình nếu có chuyện gì thì cũng đừng liên lạc . Làm người nên có tự mình hiểu lấy , chị nói những chuyện kia có bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả bản thân chị rõ ràng . Chị nói lung tung không sợ mẹ tức giận bò ra từ dưới nền đất đến tìm chị sao?"
Những lời này như một nhát d.a.o cắt đứt mọi tình cảm còn sót lại. Cố Chí Phượng lần này là thật sự cảm thấy trái tim mình băng giá . Người c.h.ế.t như đèn tắt, cha mẹ là giới hạn cuối cùng của ông , mẹ ông từng nuôi nấng Cố Ngân Phượng, Cố gia cho họ những thứ mà một đứa trẻ nhà nông bình thường không thể có , nhưng cha mẹ ông nhận lại được gì từ họ ? Đừng nói đến những gì quá cao cả , xa xỉ , ngay cả một chút lòng biết ơn cũng chẳng có !
Cha mẹ ông đã mất được bao nhiêu năm , là bấy nhiêu năm bọn họ thậm chí còn chưa đến mộ thắp cho họ một nén nhang , nhổ cho họ một cọng cỏ mọc lan tràn trên mộ, mà có khi , đến cả mộ họ ở đâu , nhóm người Cố Ngân Phượng cũng chỉ là ' nghe nói '.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1196.html.]
Hiện giờ, vì muốn đòi tiền, bà ta thậm chí không ngần ngại dùng danh nghĩa của bà để làm lá chắn cho hành động tham lam của mình , để ép buộc ông và bé .
Nếu thứ bà ta muốn chỉ là một ít lương thực để vượt qua giai đoạn khó khăn này , ông còn có thể đứng ra phân cho gia đình bà ta một phần .
Nga
Nhưng yêu cầu này thì thật vô lý !
Bà ta đưa ra yêu cầu đó như một lẽ đương nhiên , bà ta nói như mình thật sự xứng đáng được sở hữu một phần tài sản của mẹ ông để lại vậy . Là ai ? Ai cho bà ta tự tin ?
Đồ của mẹ ông đã để lại là để lại cho bé , dựa vào cái gì phải chia cho bà ta ?
Cố Nguyệt Hoài nhìn thoáng qua cha mình, trong lòng khẽ gật đầu. Dù cha cô đôi lúc có chút hồ đồ, nhưng khi chuyện liên quan đến cô, ông vẫn giữ được lý trí.