Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1195

Cập nhật lúc: 2025-02-26 20:42:56
Lượt xem: 16

Cố Nguyệt Hoài vén rèm lên, bước qua ngưỡng cửa. Ánh mắt cô sắc lạnh, không chút khách sáo mà nhìn thẳng vào Cố Ngân Phượng.

Lần trước, sở dĩ cô đồng ý cho Cố Thiên Phượng mượn tiền là vì người kia không dùng những lời lẽ kích động hay thái độ ngang ngược như vậy. Cố Thiên Phượng thật sự là vì Cố Gia trái lo phải nghĩ , trù tính tương lai , lúc mượn tiền cũng là một bộ lại một bộ nói năng hòa nhã, thái độ ôn tồn , nên cô cũng chả việc gì mà phải làm khó ông ấy , giúp đỡ một chút cũng chẳng sao .

Lại nói , Cố Thiên Phượng và Cố Ngân Phượng trước đây đã từng cho gia đình cô vay tiền để xây nhà, dù quá trình , mục đích có ra sao, thì đó cũng là một ân tình. Nếu có cơ hội trả, cô sẽ rất vui trả lại ân tình ấy. Nhưng điều đó không có nghĩa là Cố Ngân Phượng có quyền đòi hỏi từ gia đình cô bất cứ điều gì với cái thái độ như thế .

Nga

Dù sao tiền đã thanh toán sòng phẳng rồi , cả gốc lẫn lãi , không ai còn nợ ai .

Người đến cửa ' đòi nợ ân tình ' Cố Nguyệt Hoài cô không rảnh , cũng không có hứng thú chiều chuộng !

Sắc mặt của Cố Ngân Phượng xanh trắng đan xen, bàn tay gắt gao nắm chặt lấy cánh tay Cố Chí Phượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1195.html.]

Nhưng bà ta biết rõ, địa vị của Cố Nguyệt Hoài trong lòng Cố Chí Phượng không phải chuyện có thể dễ dàng lay chuyển.

Cảm giác lạnh lẽo quất vào mặt , khiến bà ta giữ được chút lý trí ít ỏi còn sót lại đang chuẩn bị tan biến , nhưng cũng đủ giúp cho bà ta không hành xử giống như khi ở trong phòng , mồm miệng không qua đầu óc , nói ra những điều không nên nói khiến người ta phản cảm .

Bà ta nghẹn ngào nói: "Bé à, cô là cô của cháu, sao cháu có thể nói với cô như vậy được chứ?"

“Cô và cha của con có mối quan hệ thế nào, con nít con nôi như con thì biết được bao nhiêu chứ . Lại nói , chẳng lẽ cô không phải là con gái của Cố gia sao? Những món đồ mẹ để lại, sao cô lại không có quyền phân chia chứ ? Mặc kệ , ta cần thiết phải nhận đến tay phần của mình ! Nếu không ... nếu không hôm nay ta sẽ không đi đâu cả!”

Cố Ngân Phượng càng nói, tiếng khóc càng lớn, nhìn tư thế rõ ràng là Cố Chí Phượng và Cố Nguyệt Hoài còn không cho bà ta câu trả lời làm bà ta hài lòng thì bà ta sẽ làm to chuyện .

Lúc này, Cố Chí Phượng dường như đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Ông nhìn chị gái, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp. Ký ức về chị gái khi còn nhỏ giờ đây trở nên mơ hồ, chỉ còn lại một dáng vẻ tham lam không đáy, khiến người ta không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Loading...