Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Nổi Điên - Chương 58

Cập nhật lúc: 2024-09-12 20:10:03
Lượt xem: 224

Anh tự nhiên nhận lấy hành lý của Kỷ Sơ Hoà, đẩy đến đầu cầu thang, rồi phải thu lại tay cầm để xách tay.

Tạ Lê nhấc lên, đánh giá sai trọng lượng, suýt chút nữa cả người lẫn hành lý đều lăn xuống cầu thang.

“Cô mang cái gì vậy?” Anh nắm lấy tay cầm, nhấc lên ước lượng.

Kỷ Sơ Hoà thảnh thơi đi sau, chậm rãi đếm: “Hai quả tạ, ba cân khô bò, một cân chân vịt muối... còn có ba viên gạch.”

Tạ Lê không hiểu: “Cô mang gạch để làm gì?”

“Để chứng minh tôi coi trọng anh mà, tôi đặc biệt nhét cả hai chậu hoa trên bệ cửa sổ vào.”

Kỷ Sơ Hoà cười vô tội, ánh mắt cũng nói lên “Tôi đối xử với anh tốt chứ?”

Tạ Lê dừng lại, nhìn cô một cách sâu kín: “Anh trai giả vờ giúp cô, cô lại coi anh trai như là đồ ngốc phải không?”

Kỷ Sơ Hoà vỗ vai anh, nhẹ nhàng vượt qua anh: “Cố lên, anh trai ngốc.”

Kỷ Sơ Hoà tưởng rằng hai người bọn họ dây dưa một hồi sẽ là nhóm cuối cùng xuống lầu, nhưng khi cô đến tầng hai, Kỳ Bắc Mặc và Hùng Vũ Thiến đã đứng chặn ở cầu thang, không biết đang nói gì.

Hùng Vũ Thiến ngẩng đầu lên, hàng lông mi giả đọng một giọt lệ trong suốt, chất vấn: “Vậy những kỷ niệm đẹp của chúng ta thì sao? Chúng không còn giá trị gì nữa à?”

“Hai người đang quay quảng cáo rong biển à?”

Nghe thấy giọng Kỷ Sơ Hoà, Hùng Vũ Thiến quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái: “Bây giờ cô vui rồi chứ? Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô!”

Không đợi Kỷ Sơ Hoà nói gì, Hùng Vũ Thiến đã lau khóe mắt, tao nhã nhấc váy lên rồi xoay người chạy xuống dưới, chỉ để lại một bóng lưng quyết tuyệt lại bi thương.

Kỷ Sơ Hoà đang cảm thán kỹ năng diễn xuất tự nhiên mà phô trương của cô ta, thì Kỳ Bắc Mặc, vốn luôn lạnh lùng, bất ngờ nhìn qua hỏi: “Sao hôm qua cô không trả lời tin nhắn của tôi?”

“Hả?” Kỷ Sơ Hoà từ từ thu lại ánh mắt, thuận miệng nói: “Chắc là đang nghỉ ngơi.”

Sắc mặt Kỳ Bắc Mặc trầm xuống: “Tôi nhắn ban ngày mà.”

Kỷ Sơ Hoà: “Đúng vậy, buổi tối phải ngủ nên ban ngày nghỉ ngơi.”

“Nghỉ ngơi mà vẫn có thể nhận bao lì xì?”

“Wechat tự động nhận, không liên quan đến tôi.” Thấy anh ta còn định nói gì đó, Kỷ Sơ Hoà giơ một ngón tay lên, làm dấu hiệu im lặng cách môi anh ta một centimet: “Được rồi, đừng hỏi nữa, hỏi thêm là đau lòng đấy.”

“Đúng vậy, lòng dạ vốn nhỏ, đừng để đau lòng hết.”

Tạ Lê xách hành lý nặng mấy chục cân xuống, thuận miệng phụ họa lời Kỷ Sơ Hoà.

Kỳ Bắc Mặc quay đầu lại, nheo mắt nhìn Tạ Lê từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hành lý trong tay anh, như tuyên bố chủ quyền, nói: “Hành lý của Kỷ Sơ Hoà, không cần phiền đến người ngoài.”

Kỷ Sơ Hoà: ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-nu-chinh-truyen-nguoc-noi-dien/chuong-58.html.]

Kỷ Sơ Hoà lập tức nổi giận: “Ngốc à, anh ấy không xách chẳng lẽ tôi xách? Tôi là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt có thể xách được cái vali nặng thế này à?”

“…”

Kỳ Bắc Mặc im lặng, nhưng Tạ Lê lại cười.

Cô yếu đuối tay trói gà không chặt?

Cũng phải, Kỷ Sơ Hoà g.i.ế.c gà quả thật không cần trói, cô có thể bẻ gãy cổ gà ngay tại chỗ.

Tạ Lê cười nhẹ, tốt bụng nhắc: “Đúng là rất nặng, cô xách không nổi đâu.”

Đàn ông, có ba thứ không thể bị nghi ngờ nhất.

Chiều cao, tốc độ và sức mạnh.

Tinh thần hiếu thắng của Kỳ Bắc Mặc lập tức bùng lên, cười lạnh một tiếng: “Chỉ là một cái vali, tôi vẫn xách được.”

“Được thôi, vậy để cậu xách.” Tạ Lê không tranh, chắp tay nhường lại.

Kỳ Bắc Mặc sững lại, khi nhận ra thì tay đã chìm xuống, trọng lượng ngoài dự đoán khiến anh ta suýt không đứng vững.

Tạ Lê lại đặt ba lô đen của mình lên: “Nếu tổng giám đốc Kỳ đã nhiệt tình như vậy, cũng giúp tôi xách luôn nhé.”

Mặt Kỳ Bắc Mặc đen lại, xách ba lô của anh ném trả lại: “Anh không có tay à?”

Tạ Lê không có áp lực tâm lý: “Tôi là một người đàn ông tay trói gà không chặt không đủ sức xách cái túi nặng thế này.”

Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt như có chút sát khí.

Kỷ Sơ Hoà thấy hai người bọn họ nhìn nhau thật lâu mà không động đậy, bực bội giật lấy vali từ tay Kỳ Bắc Mặc: “Được rồi được rồi, tôi tự xách được chưa.”

Cô ấy nhấc vali lên, nhẹ nhàng, bước đi như bay, mỗi bước ba bậc thang đi xuống.

“…”

Chậc.

Tạ Lê cảm thấy với sức mạnh của Kỷ Sơ Hoà, hai quả tạ trong vali không đủ cho cô tập, cô phải nâng con sư tử đá ở cổng.

*

Hai giờ sau, xe của tổ chương trình dừng ở cổng thôn. Mọi người lần lượt xuống xe, các máy quay vào vị trí, bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp.

“Chào buổi chiều! Chào mừng mọi người đến với thôn Liên Hoa xinh đẹp của chúng ta.”

Đạo diễn nói xong, máy quay chuyển hướng ra xung quanh, ghi hình phong cảnh.

Con đường đất lẫn đá, cành cây trụi lá, những ngôi nhà cấp bốn cũ kỹ.

Loading...