Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 86

Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:52:44
Lượt xem: 1

“… Lẽ nào lại có người thuộc mười hai gia thần còn sống mà lại không đến ư?” Trịnh Càn cảm thán, “Đến một kẻ kẻ lăn lộn trong chốn danh lợi không mấy tốt đẹp như ta cũng đã đến, còn ai sẽ không tới?”

“Ta đã bói qua, từ hướng Nhai Châu, Bạch gia không có quẻ tượng xuất phát. Nhưng có thể chúng ta sẽ quay lại Bạch gia.”

“Lời ngươi càng nói càng lạ.” Trịnh Càn nói, “Giờ ta đếm thử, chúng ta được bao nhiêu người rồi?”

“Tính cả ngươi và ta, hẳn là sáu người.” Mai Trưng nhẩm tính, “Nhưng ta chỉ thấy năm người, lại bói thêm lần nữa, quẻ tượng người hậu duệ Tử Châu liên tục di chuyển, có lẽ đã được Tam Điện hạ phái đi làm việc khác rồi.”

“Vậy thì, còn bốn người nữa chưa đến?”

“Bọn họ sẽ không kịp dự hôn sự.” Mai Trưng nói.

“Ngày 29 vẫn chưa tới kịp sao?” Trịnh Càn thốt lên.

“Họ sẽ không tới.” Mai Trưng đáp, “Bọn họ đã nhận lệnh từ người khác, quẻ tượng chỉ rằng giữa đường đã gặp trở ngại, có lẽ được giao phó nhiệm vụ khác.”

Trịnh Càn nheo mắt, vung chiếc quạt, nói: “Ngươi muốn nói… bọn họ đã phản chủ?”

Mai Trưng: “Chưa hề có dấu hiệu phản bội, trong quẻ không có dấu hiệu nào chỉ sự phản loạn.”

“Ồ.” Trịnh Càn khẽ vỗ chiếc quạt, mỉm cười, “Mười hai gia thần, ngoài Tam Điện hạ, ai còn có thể điều động họ đi được đây?”

Đáp án đã rõ ràng.

Công chúa Yến Lan.

Trịnh Càn lại phất quạt, lắc đầu: “Tiếc quá, ta nên đến muộn mấy ngày.”

Sáng hôm sau, lúc Thẩm Nguyên Tịch tỉnh dậy, nàng thấy chén trà mà Tam Điện hạ lấy đi hôm qua đã được đặt lại ngay ngắn trên bàn, còn được rửa sạch, bên trong rót đầy trà mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-86.html.]

Thẩm Nguyên Tịch chạm vào mép chén, nhiệt độ vừa phải, chắc hẳn là vào lúc tờ mờ sáng Tam Điện hạ đã đem trả lại.

“Quả nhiên muốn vào thì vào, muốn ra thì ra.”

Sau khi rửa mặt và ăn sáng, Tam Điện hạ như đã tính toán chính xác thời gian mà dẫn theo người đến.

Chàng bước vào từ cửa chính phủ tướng quân, khoác trên mình bộ cung trang màu đỏ sẫm đầy uy nghi, thần sắc nghiêm túc. Thẩm Nguyên Tịch lại nghĩ, không biết khi trèo qua cửa sổ thì bộ y phục này có gây trở ngại hay không.

Theo sau ngài là một nữ tử, khoảng hai mươi tuổi, dung mạo quyến rũ, dáng người cao gầy, trên gương mặt có biểu cảm mà Thẩm Nguyên Tịch rất quen thuộc, giống hệt Tiết Tử Du, khó tính và không dễ làm hài lòng, băng giá và lạnh lùng.

“Đới gia, Đới Thất Xảo,” Nữ tử ấy nói, “Phụng mệnh Tam Điện hạ, đến để bảo vệ Tam Vương phi.”

Thẩm Nguyên Tịch nhìn sang Tam Điện hạ, thấy chàng khẽ gật đầu thì liền đáp lễ: “… Phiền Đới cô nương rồi.”

May

Đới Thất Xảo là người tốt, làm việc đáng tin cậy, cũng ít nói. Thẩm Nguyên Tịch đi đâu, nàng đi theo đó. Thẩm Nguyên Tịch đọc sách, nàng cầm cây thương đứng canh, thỉnh thoảng lại nhìn ra xa ngẩn ngơ.

Thẩm Nguyên Tịch muốn gần gũi hơn nên nói về quyển sách đang đọc, nhưng không ngờ Đới Thất Xảo lại chẳng cùng chung sở thích, nàng đáp mình chưa bao giờ đọc loại sách vô dụng này.

Nàng tinh thông võ công, lại có tuyệt học gia truyền, khinh công nhạy bén, phi thân nhẹ nhàng, chẳng kém gì phép bay của U tộc.

Cũng chính vì võ công của nàng như vậy mà Tam Điện hạ mới yên tâm giao nhiệm vụ bảo vệ Thẩm Nguyên Tịch cho nàng.

Nói đến chuyện này, thật ra Đới Thất Xảo không muốn nhận nhiệm vụ này. Nàng đến là để chống lại U tộc, lập đại công, mang về vinh quang cho gia tộc, khiến mọi người nhìn nàng bằng con mắt khác. Còn làm vệ sĩ cho Tam Vương phi, nghe có vẻ như là coi thường nàng.

Nhưng nàng vẫn chưa thể mở miệng từ chối.

Bởi vì Tam Điện hạ là vừa chạm vào cái bàn đã bị nàng đập nát mà nêu yêu cầu. Còn một lão bộc khoác áo choàng đen bỗng lướt vào, ôm cái bàn vỡ, mếu máo khóc lóc.

Lão nói đây là cái bàn Công chúa Yến Lan từng dùng, đặc biệt để lại cho Tam Điện hạ, mấy trăm năm nay vẫn nguyên vẹn, sao lại hỏng ngay hôm nay.

Loading...