Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 85
Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:52:42
Lượt xem: 0
Tam Điện hạ như muốn ném những lời tán tụng này ra sau lưng, khẽ vẫy áo, thân ảnh liền biến mất.
Bên ngoài có hai khí tức tiến đến, là một nam một nữ. Nghe đoạn đối thoại, hai người gặp nhau giữa đường, biết đối phương đều là hậu nhân của mười hai gia thần, liền đua khinh công đến đây.
Nam tử có khuôn mặt vuông vắn, lông mày rậm, mắt nhỏ, làn da đen sạm rắn chắc, là hậu nhân đời thứ mười một của Thạch Trung Phương, người từng hộ vệ công chúa, tên là Thạch Thế Tín. Thạch gia hiện đang trấn thủ tại Hạ Châu, nằm phía nam của Mạc Châu, cũng cách Hoa Kinh không gần, nhưng Thạch Thế Tín đang du hành tại Chương Châu, vừa nghe thấy tiếng gió báo lệnh liền tự nguyện đến.
Trên đường đi, Thạch Thế Tín gặp hậu nhân của Đới Yên, Đới Thất Xảo, người trấn thủ Chương Châu. Hai người không ưa nhau nhưng vẫn cùng đi.
Tam Điện hạ thấy hai người, sai Thạch Thế Tín canh giữ tầng phòng ngự cuối cùng của Bạch Tháp, còn Đới Thất Xảo thì tạm thời lưu lại Tam Vương phủ chờ sắp xếp.
Đới Thất Xảo dung mạo kiều diễm, đeo kiếm mềm quanh eo, lạnh lùng khó gần, còn Mai Trưng lại đang chìm đắm trong giải trận, hai người ngồi im lặng suốt nửa canh giờ không nói một lời.
May
Sau bữa tối, lại có một hậu nhân của mười hai gia thần đến.
Là một ông lão nhỏ bé với mái tóc điểm bạc cùng khuôn mặt hiền hậu, tuy mặc áo đơn nhưng vẫn toát mồ hôi, là hậu nhân đời thứ chín của Phù Mật, người trấn thủ Hải Châu, tên là Phù Miêu.
Ông đến nhanh vì tình cờ đang ở một thị trấn nhỏ ở Tử Châu thăm con gái gả đi xa, nghe truyền lệnh xong liền từ biệt con mà đến ngay.
Phù Miêu tự nguyện xin đi giữ ấn phong Bạch Tháp, Tam Điện hạ đồng ý.
Người cuối cùng đến trong đêm là một “thiếu gia”, xe ngựa khí phái, đầu ngựa dát vàng đeo bạc, cực kỳ phô trương, không sợ bị cướp bóc, cứ thế đỗ ngay trước Tam Vương phủ.
Xe ngựa vừa dừng, từ trong xe bước ra một nam tử ăn mặc xa hoa, trên dưới phủ lụa là gấm vóc, trời tháng hai còn cầm quạt làm dáng, quạt khảm ngọc bích hình bắp cải xanh biếc.
Vị công tử này chính là hậu nhân của Trịnh Thống, người trấn thủ Nhai Châu, tên là Trịnh Càn, hiện là một phú hào ở Nhai Châu, không giỏi gì ngoài miệng lưỡi trơn tru, gia sản lớn, mạng lưới tai mắt rộng khắp.
Trịnh Càn vì công việc buôn bán mà tạm trú tại ngoại ô kinh thành, nghe truyền lệnh đầu tiên, nhưng vẫn đủng đỉnh đợi một đêm, sau khi thu thập tin tức, xác nhận U tộc đã xuất hiện, Hoa Kinh có người mất tích, không phải chuyện ngắn ngày là có thể giải quyết, mới từ từ đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-85.html.]
Hắn là kiểu người ưa náo nhiệt, vừa ngồi xuống liền trò chuyện không ngừng với Đới Thất Xảo.
Mai Trưng giải không nổi vòng thứ ba, tâm trạng xao động, đành tính toán về vị công tử nhà phú hào bên cạnh.
Sau khi suy tính, hắn kinh ngạc, không nhịn được thốt lên: “Trong nhà chỉ còn mình ngươi sao?”
“Đúng vậy, có gì lạ đâu?” Trịnh Càn đáp.
“Ngươi đã ba mươi bảy tuổi mà vẫn chưa thành hôn.”
“Đúng vậy, có gì lạ đâu?” Trịnh Càn lại đáp.
Đới Thất Xảo quay đầu, lạnh lùng hỏi Mai Trưng: “Ngươi sao mà biết được?”
Mai Trưng lại nổi tật xấu, khẽ bóp chuỗi tràng hạt, nói: “Nhà ngươi đông người, nhưng ngươi ở nhà không được thuận lợi, nên mới nghe lệnh đến đây, muốn lập công để quay về?”
Đới Thất Xảo đập một chưởng làm vỡ tan mặt bàn, rồi cầm kiếm trở về phòng.
Mai Trưng và Trịnh Càn, hai kẻ không giỏi võ nghệ, sợ đến run rẩy.
Trịnh Càn trợn mắt nói: “Người bình thường có thể chỉ một chưởng làm được vậy sao?”
Mai Trưng lại khẽ búng vài viên chuỗi hạt, nói: “E rằng trong số mười người chúng ta, nàng là người có võ công cao nhất.”
“Mười người? Không phải là mười hai gia thần sao?” Trịnh Càn thắc mắc.
Mai Trưng cười đầy ẩn ý: “Dòng họ Triệu Lệnh đã mất tích trên hoang mạc Mạc Bắc sáu mươi năm trước. Còn một dòng khác là Bạch gia ở Nhai Châu, nhất định sẽ không đến.”