Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 65
Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:51:47
Lượt xem: 0
Ánh mắt chàng rơi trở lại nơi vết m.á.u ở lòng bàn tay nàng.
Chàng nắm lấy tay Thẩm Nguyên Tịch, nhẹ nhàng tách từng ngón tay nàng, cúi đầu xuống, sau đó khẽ chạm vào.
Mái tóc trắng như tuyết phủ xuống ngay trước mặt nàng, từng chút từng chút đung đưa nhẹ như làn gió thoảng.
Thẩm Nguyên Tịch đỏ mặt, nhắm mắt quay đầu đi, giả vờ không để ý, nhưng tim nàng đập dồn dập, đến mức không thể bình tĩnh nổi.
Càng cố gắng kiềm chế, tự nhắc mình phải bình tĩnh, nàng lại càng run rẩy hơn.
Sự run rẩy ấy không phải từ cơ thể mà đến từ tận đáy lòng.
Những cái chạm nhẹ nhàng như l.i.ế.m láp của chàng rơi trên vết thương đã đóng vảy ở lòng bàn tay, từng chút từng chút, cuối cùng dừng lại ở cổ tay. Hơi thở chàng phảng phất bên cổ tay nàng, một cảm giác ngứa ngáy khiến nàng không thể né tránh, mạnh mẽ hơn cả niềm vui là sự ngượng ngùng xấu hổ dâng trào.
Thẩm Nguyên Tịch có chút hối hận, nàng khẽ rụt tay lại.
Tam Điện hạ nhẹ giọng: “Đừng động,” chàng nắm chặt lấy cổ tay nàng, hơi thở lướt lên tay nàng, tay kia đặt lên eo nàng khẽ siết chặt.
Thẩm Nguyên Tịch suýt nữa bật ra tiếng, nàng dùng tay che miệng, bối rối hồi lâu, toàn bộ gương mặt đều đỏ bừng, hai tai đỏ ửng như sắp nhỏ máu.
Tam Điện hạ khẽ ngẩng mắt, đôi mắt qua làn mi dài hơi nheo lại, nhìn xuống khuôn mặt hồng hào của nàng rồi lướt đến phần cổ hở ra.
Tiếng mạch m.á.u chảy nơi ấy nghe càng êm ái và mê hoặc hơn.
Chàng biết rõ, nếu nhẹ nhàng cắn lên làn da ấy, m.á.u nàng sẽ chảy ra cùng với những hơi thở ngắt quãng, khiến chàng say mê.
Ý nghĩ đó quá lôi cuốn, khiến Tam Điện hạ nghiêng mình, hơi thở phả vào cổ nàng.
May
Thẩm Nguyên Tịch mở to mắt, mọi suy nghĩ biến mất, thân thể nàng bất giác cứng đờ, không dám động đậy.
Tam Điện hạ dường như nói điều gì đó, mãi sau nàng mới nhận ra chàng đang hỏi liệu có thể không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-65.html.]
Sao có thể chứ?
Dù cả hai sắp thành thân, nhưng…
Ý nghĩ trong đầu nàng ngắt quãng, lẫn lộn, những ý niệm táo bạo hơn lại dâng trào, thôi thúc nàng gật đầu, nhưng trong lòng cũng có một dây đàn như sợi tóc căng lên, chỉ cần rung nhẹ, âm thanh tận đáy lòng bật ra sẽ chi phối lý trí nàng.
Tam Điện hạ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời, trước khi nàng đáp lời, chàng chỉ có thể lặng lẽ chạm nhẹ vào, để hơi thở mình hòa quyện với mái tóc và y phục của nàng.
Nhưng chàng muốn sâu hơn, quần áo làm chàng thấy khó chịu.
Cả hai dường như có hai linh hồn, một thì lạc lối, ngay cả người luôn quen tự kiềm chế như Tam Điện hạ lúc này cũng đắm chìm không muốn rời. Nhưng cũng như Thẩm Nguyên Tịch, nơi sâu thẳm trong lòng vẫn có một phần lý trí đang chống lại.
Chỉ cần nàng khẽ gật đầu, lý trí cũng sẽ trở thành cơn cuồng nhiệt, phá bỏ rào cản, để chàng khắc dấu hơi thở mình lên nàng, đổi lấy dòng m.á.u ngọt ngào ấy.
Giống như chàng mong muốn, m.á.u nàng quả thực khiến chàng thoả mãn, ngọt ngào như thể tất cả khát vọng trong lòng đều được đền đáp. Không thứ rượu ngọt nào sánh bằng.
Đây là món quà độc nhất mà trời cao ban cho chàng, chỉ thuộc về chàng. Đã nếm thử rồi, không thể để ai khác cướp đi.
Giây phút ngàn cân treo sợi tóc.
Thẩm Nguyên Tịch dường như không chịu nổi nữa, khẽ “ừm” một tiếng, xem như là đồng ý.
Tiếng “ừm” yếu ớt, còn xen lẫn chút ngập ngừng, nhưng Tam Điện hạ nghe xong, đôi mắt đỏ rực lên một ánh sáng kỳ dị, lộ ra nét quyến rũ đến mê hồn.
Chàng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hôn lên cần cổ trắng muốt của nàng, đôi mắt híp lại vì sung sướng.
Thẩm Nguyên Tịch không biết đặt tay ở đâu, muốn đẩy chàng ra nhưng lại ngại ngùng, đành đặt hai tay thừa thãi trên giường.
Đúng lúc ấy, ngón tay nàng chạm vào thứ gì đó lạnh cứng, lại có cảm giác lông mao lợm chợn, khiến nàng hoảng hốt kêu lên.
Tiếng kêu phá vỡ bầu không khí nóng hổi mơ hồ ban nãy, lúc này cơn gió đêm mới lách vào, nhẹ nhàng thổi tan làn nhiệt nóng đang lan tỏa.