Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 63
Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:51:43
Lượt xem: 2
Nàng hạ thấp thân mình, một tay chống đất, tay còn lại nâng cao thanh đao, ánh mắt vượt qua lưỡi đao, tập trung nhìn kẻ địch.
Kẻ mặt xanh khẽ cười, “Có vẻ ngươi được dạy dỗ kỹ càng. Nhưng Tam đại chưa dạy ngươi cách nhận diện yêu đao của U tộc sao?”
Thẩm Nguyên Tịch cúi nhìn, bàn tay nàng đang rỉ máu, từng giọt m.á.u nhỏ xuống mái ngói.
Lúc này, cơn đau từ tay truyền đến, không phải do ngói sắc nhọn cắt vào, mà chính thanh đao nàng cầm chặt đang hút m.á.u nàng!
“Máu là sức mạnh của chúng ta,” Gã mặt xanh nói, giơ tay lên quệt m.á.u trên ngón tay. “Nếu ta bị thương, sẽ bù lại từ ngươi…”
Ánh thép lóe lên, thanh đao trên tay Thẩm Nguyên Tịch lập tức vỡ nát, chỉ còn lại tay nàng bị rỉ máu, trên vai đã có bàn tay của Tam Điện hạ.
Đồng thời, phía sau kẻ mặt xanh, vị cao thủ thần bí từ phủ tướng quân đã hạ xuống, cây trượng đen trên tay chỉ thẳng vào lưng hắn.
Thẩm Nguyên Tịch thở phào, nhìn xuống bàn tay chảy máu, nàng biết vết thương này e rằng khó lành, có lẽ sẽ phá hủy cả bàn tay nàng.
May
“Từ đường không lo mà về, sao lại phải ở đây?” Kẻ mặt xanh rít lên cay độc.
Tam Điện hạ chẳng buồn đáp, chỉ nhẹ nhàng nâng tay nàng lên, ánh mắt âm u chuyển thành sắc đỏ, như lửa giận âm ỉ trỗi dậy khi thấy m.á.u nàng rơi xuống.
Chàng hơi nhíu mày, nâng cổ tay mình lên rồi cắn mạnh vào đó.
Thẩm Nguyên Tịch còn đang sững sờ thì Tam Điện hạ đã kéo nàng vào lòng, đôi môi chạm vào nhau. Chàng truyền m.á.u cho nàng, nụ hôn bất ngờ kèm theo vị tanh nồng làm nàng giật mình ho đến nghẹn. Đôi mắt đỏ rực của Tam Điện hạ nhìn vào vết thương trên lòng bàn tay nàng, rồi lại dâng thêm một ngụm máu. Dòng m.á.u trôi vào họng nóng như rượu mạnh, vừa cay vừa bỏng rát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-63.html.]
Lần này, Thẩm Nguyên Tịch nuốt trọn ngụm m.á.u ấy, vết thương trong lòng bàn tay đã khép lại, không còn rỉ m.á.u nữa.
Tam Điện hạ lúc này mới thả nàng ra, ngón tay cái lau đi vết m.á.u bên khóe môi nàng rồi đưa lên l.i.ế.m nhẹ.
Gã mặt xanh phá lên cười, chỉ vào Tam Điện hạ mà mắng: “Tẩm Nguyệt quả là tính toán giỏi, để kẻ mang nửa dòng m.á.u tạp chủng như ngươi, lợi dụng linh khí của Hoa Kinh mà tu luyện suốt ba trăm năm! Lần này không phải chúng ta yếu kém, mà là ngươi đã chiếm hết lợi thế! Nhưng phong thủy sẽ đổi chiều, những gì các ngươi nợ chúng ta, giờ là lúc trả lại rồi!”
“Tẩm Nguyệt đâu?” Tam Điện hạ hỏi một cách bình thản.
“Tẩm Nguyệt đã gần cạn kiệt tuổi thọ, ngươi cứ chờ đấy! Lời thề huyết chú của hắn sẽ không thể ràng buộc chúng ta nữa! Sẽ có một ngày, toàn bộ U tộc sẽ vượt qua giới biên g.i.ế.c ngươi, phá bỏ mọi huyết chú phong tỏa, đòi lại vùng đất phì nhiêu vốn dĩ thuộc về U tộc chúng ta!” Gã đưa tay vào n.g.ự.c áo, lấy ra một vật đen nhánh cứng ngắc, cuộn tròn thành hình cầu rồi ném tới.
Đó là một con quạ, lạnh lẽo và cứng đờ.
“Đây chính là chiến thư của chúng ta. Cuộc chiến đã bắt đầu, đồ tạp chủng! Chờ đến lúc Tẩm Nguyệt qua đời, chúng ta sẽ kéo ngươi xuống khỏi vị trí đó, khiến ngươi hồn phi phách tán!”
Thẩm Nguyên Tịch vươn tay đón lấy khối đen vừa bị ném tới, Tam Điện hạ chỉ liếc qua một cách thản nhiên.
“Đã hỏi xong rồi, g.i.ế.c hắn đi.”
Chàng ôm lấy Thẩm Nguyên Tịch, tung mình nhảy đi, biến mất không dấu vết. Vân Tinh nhận lệnh, cầm cây trượng trên tay đ.â.m mạnh tới trước, tên mặt xanh lập tức tan thành đám sương m.á.u rồi tan biến. Vân Tinh thu trượng lại, lặng lẽ theo sau Tam Điện hạ.
Vài bước nhảy về đến Tam vương phủ, Thẩm Nguyên Tịch kinh ngạc thấy người được gọi là Vân Tinh dần dần còng lưng lại, chiếc áo choàng đen phủ lên người. Khi xuất hiện lại, ông ta đã biến thành một lão nhân râu tóc bạc phơ cùng đôi mắt hốc hác.
Khi nàng còn đang sững sờ, bên tai đã vang lên tiếng Tam Điện hạ đầy khó chịu: “Nàng nhìn ai thế? Ông ấy có gì đáng xem?”