Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-03-05 06:09:25
Lượt xem: 5

Tam Điện hạ nghe xong lặng lẽ dời giấy bút qua một bên, nằm xuống khoảng trống nhỏ vừa dọn ra, yên tĩnh kéo cao áo che mặt.

Quạ đen: “?”

“Đừng có trốn tránh chứ!” Quạ đen nói, “Kết duyên không dễ, ngài nghĩ cách khác xem sao.”

Tam Điện hạ khẽ đáp: “Chờ thêm chút nữa, có lẽ chỉ là ảo giác thôi.”

Quạ đen: “…”

Thì ra ngài ấy cũng chưa hoàn toàn tin tưởng.

Người phàm có thể không nhận ra mình đã động lòng, nhưng với người mang dòng m.á.u U tộc, nhất là huyết mạch của U Vương, tình cảm sâu đậm không thể tự lừa dối mình được.

Cho dù trái tim không biết, khát vọng hòa quyện trong m.á.u cùng người ấy thì không thể che giấu.

Nó là một khát vọng khác biệt, từ khi có người kết duyên, m.á.u của người khác không bao giờ còn làm dịu được cơn khát sâu thẳm trong linh hồn.

“Cho ngài khát c.h.ế.t đi.” Quạ đen nói.

Buổi luyện tập sáng kết thúc, Thẩm Phong Niên đặt cây thương ngoài sân rồi bước vào thăm con gái đang quấn mình trong chăn, uống thuốc xong thì nằm trên giường đọc sách để giữ ấm.

Thẩm Nguyên Tịch từ Mạc Bắc mang về một chiếc giá đỡ sách kỳ lạ, có thể giữ sách mở đặt bên giường, nàng nằm trên giường không cần cầm mà vẫn có thể đọc được.

Khi cần lật trang, nàng dùng một móc câu dài tự tay làm từ dây cuộn, thò ra từ trong chăn khẽ chạm một cái.

Khi Thẩm Phong Niên bước vào, Thẩm Nguyên Tịch vừa đúng lúc định lật trang sách.

Thẩm Phong Niên giúp nàng lật một trang, giọng dịu dàng hỏi: “Khá hơn chút nào chưa? Đã uống thuốc chưa?”

May

“Trần tẩu nấu canh, con uống xong thấy khá hơn nhiều rồi.” Thẩm Nguyên Tịch đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-17.html.]

Tối qua nàng trở về đã ho suốt nửa đêm, mấy tẩu tử đã chăm sóc nàng từ nhỏ dậy từ sáng sớm để sắc thuốc và nấu canh.

“Không sao, con cứ nghỉ ngơi cho khỏe.” Thẩm Phong Niên nói, “Phụ thân đã nói với họ rồi, không muốn đi cũng không sao, đến lúc đó họ sẽ tìm người thay thế.”

“Con vẫn nên đi.” Thẩm Nguyên Tịch xoa mặt, đôi má có chút ửng hồng, sắc mặt trông cũng khá hơn.

Nàng cười, đôi mắt to chợt khép lại thành hai đường trăng khuyết, “Con muốn tự tay ôm bài vị của mẫu thân, chỉ có khi đó mới đủ cả nhà chúng ta.”

“Vậy thì con phải nhanh khỏe lại.” Thẩm Phong Niên nhẹ nhàng xoa đầu con gái, trao cho nàng món quà sinh nhật năm nay.

“Đây là gì?” Thẩm Nguyên Tịch cầm trên tay giơ lên, đôi tay ấm áp trong chăn cầm lấy con thỏ ngọc lành lạnh, xoay qua xoay lại nhìn, không phải ám khí, chỉ là một bức tượng thỏ ngọc thông thường, trắng xanh trong suốt, mắt khảm hai viên mã não đỏ như máu.

“Phụ thân cũng biết tặng quà của nữ nhi cho con sao?” Thẩm Nguyên Tịch ngạc nhiên, rồi lại chăm chú nhìn vào đôi mắt đỏ của con thỏ, nhớ đến đôi mắt đỏ như m.á.u nhìn nàng tối qua, ngẩn ra một lúc rồi vội vàng kéo suy nghĩ trở lại, “Có ý nghĩa gì không ạ?”

Thẩm Phong Niên xoa tay, vụng về thốt ra một câu: “Con cầm tinh con thỏ.”

Thật ra khi đến kinh thành, ông cũng muốn giống như những gia đình khác, tặng con gái mình chút đồ trang điểm, nhưng lại cảm thấy nếu tặng rồi thì con gái thật sự sẽ lớn lên, mà ông thì chưa sẵn sàng để con lớn.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chọn một món đồ nhỏ.

“Thật ra cây cung phụ thân tặng năm ngoái, ngoài việc con không kéo nổi, thì mọi thứ đều rất tốt.” Thẩm Nguyên Tịch nửa đùa nửa thật, rồi ho vài tiếng.

Thẩm Phong Niên đau lòng xoa mặt, hỏi nàng: “Hôm qua chơi vui không?”

“Rất vui, mọi người đối xử với con rất tốt.”

“Không ai cười con chứ?”

“Không ai cười con. Có điều nhị tiểu thư Quốc công phủ hỏi sao con không có ai hầu hạ bên cạnh, muốn tặng mấy tỳ nữ cho nhà mình. Con kể cho nàng ấy nghe câu chuyện của Trần tẩu và các tẩu tử khác, thế là nàng ấy không nhắc đến nữa.”

Những người chăm sóc Thẩm Nguyên Tịch đều là góa phụ hoặc người thân của binh lính dưới trướng Thẩm Phong Niên đã hy sinh. Ngày thường mọi người sống với nhau như một gia đình. Vì thế, những việc có thể tự làm được, Thẩm Nguyên Tịch đều tự làm, điều này khác biệt với các tiểu thư trong kinh thành.

Loading...