Phát sóng trực tiếp đoán mệnh: Kinh! Ngươi ăn tro cốt thông gia - 2
Cập nhật lúc: 2024-11-06 18:59:16
Lượt xem: 13
Trợ lý Nghiêm nhìn Đàm tổng đối diện, vội vàng đứng lên, tạo tư thế như muốn nói: “Có đánh thì cứ đánh tôi, nhưng tuyệt đối đừng đụng tới ông chủ của tôi.” Không ngờ Vu Âm lại bị hành động bất ngờ của anh làm cho giật mình.
Cô ngước đầu lên, đối mặt với gương mặt hùng hổ của trợ lý Nghiêm, bước chân khựng lại, không thể tin hỏi: “Anh muốn đánh tôi à?”
Câu hỏi “Anh muốn đánh tôi” này làm trợ lý Nghiêm ngớ người. Chẳng phải cô mới là người định đánh anh sao?
Nhìn cô gái trước mắt đang nắm chặt tay, trán trợ lý Nghiêm chỉ toàn là dấu chấm hỏi. Rõ ràng trông như sẵn sàng động thủ, nhưng lại là cô hỏi ngược anh.
Đàm Từ bình thản quét mắt ra hiệu cho trợ lý Nghiêm ngồi xuống.
Đợi khi trợ lý Nghiêm vẫn nhìn chằm chằm cô gái với vẻ cảnh giác rồi ngồi lại chỗ cũ, Đàm Từ mới lần nữa nhìn Vu Âm, hỏi: “Cô có việc gì không?”
Vu Âm thả ống tay áo đang cuộn trên tay xuống, gật đầu, “Ông chủ, có muốn tính một quẻ không? Quẻ đầu tiên cho ngày khai trương, không phải 9999, cũng không phải 999, chỉ cần mời tôi một bữa ăn là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phat-song-truc-tiep-doan-menh-kinh-nguoi-an-tro-cot-thong-gia/2.html.]
Nói xong, cô để ý người đàn ông trên xe lăn đang nhìn mình, Vu Âm cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Người trước mắt dường như trời sinh đã mang theo khí chất không hòa hợp với cảnh này. Nam nhân mặc bộ vest thủ công hoàn mỹ, mái tóc ngắn gọn gàng, tạo cảm giác anh làm việc quyết đoán và có chút tính cách sạch sẽ. Dù anh không thể đi lại, chỉ ngồi trên xe lăn, nhưng vẫn toát lên khí chất của người đứng trên vạn người.
Khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt phượng sắc sảo và có phần lạnh lẽo. Chỉ cần liếc một cái cũng khiến người khác thấy sợ. Nhưng giờ đây, khi đôi mắt đó nhìn Vu Âm, lại chẳng có chút lực công kích nào, như đang hồi tưởng điều gì.
Vu Âm cũng nhanh chóng thu lại ánh mắt, nghĩ một lúc rồi quyết định tự thương bản thân một chút. Cô dựng ba ngón tay lên: “Mới đến đây, tôi đã ba ngày không ăn cơm rồi.”
Trợ lý Nghiêm kinh ngạc không tin nổi. Thời buổi này, lại có người đói ba ngày không ăn ư?
Vì quá ngạc nhiên, trợ lý Nghiêm buột miệng hỏi: “Cô nghèo đến mức vậy à? Đến tiền ăn cơm cũng không có sao?”
Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^
“Ban đầu là có!” Nhắc đến chuyện này, Vu Âm bất đắc dĩ buông tay, “Tôi nhặt rác nửa ngày mới kiếm được mười đồng, thấy dưới chân cầu có người mở quán đoán mệnh kiếm tiền, tôi cũng học theo mà bày quán.”
Giọng nói của Vu Âm từ tốn, điềm tĩnh. Nhưng khi nói tiếp, vẻ mặt của cô đã trở nên bất mãn cực độ.