Nửa Đời Lênh Đênh - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-10-13 08:45:47
Lượt xem: 106
"Hai năm không gặp, nha đầu Bảo Ngân vẫn như xưa nhỉ."
"Còn công công thoạt nhìn khỏe mạnh lên rất nhiều."
"Sao rồi? Đã thành thân với cẩu đản ở quê chưa?"
"Công công biết rõ cẩu đản kia là ta nói bừa, chẳng qua để che mắt Ôn Túc mà thôi!"
"Hai năm trước ở Biện Kinh lưu hành một truyền kỳ, nói có một vị Trần nương tử ở ngõ Đường Hoa mắng chửi người khác rất lợi hại, lời lẽ lôi cuốn ngoạn mục chấn động tâm can, nghe nói ngày đó người xem náo nhiệt chen chúc đầy ngõ Đường Hoa. lão nô nhớ rõ nha đầu Bảo Ngân cũng mang họ Trần, nhà vừa vặn cũng ở ngõ Đường Hoa đúng không?"
"Công công, ngài đã lớn tuổi rồi, đừng theo người ta nghe ngóng chuyện nhảm nhí bên ngoài, không thú vị gì đâu."
"Thánh Thượng nghe nói việc này bèn cho mời riêng nhị công tử vào cung hỏi chuyện. Nhị công tử có trí nhớ rất tốt đã tường thuật rõ mười mươi sự việc không sai một chữ, đúng lúc đó Thái hậu cũng có mặt liền nói cho Hoàng hậu nương nương nghe, nương nương lại truyền lời cho các vị phi tần khác trong hậu cung. Hiện tại nếu trong cung có vị nương nương nào gây sự, Hoàng hậu nương nương đều dọa sẽ tâu Thánh thượng cho mời ngươi tiến cung nói chuyện thêm một lần, hậu cung nhờ thế mà rất yên tĩnh hòa bình, tất cả là công của ngươi."
"Công công, ngài đừng làm ta sợ, ta nhát gan lắm đấy. Ngài nói ta ở tận Biện Kinh làm sao lặn lội lên kinh gặp mặt các vị nương nương được? Bây giờ ngài còn đưa ta vào hậu cung chẳng phải các nương nương sẽ đánh c.h.ế.t ta à?"
"Ngươi sợ cái gì? Chỗ dựa của ngươi là Ôn thượng thư, mà chỗ dựa của Ôn thượng thư chính là Hoàng thượng, tóm lại Hoàng thượng cũng sẽ chống lưng cho ngươi thôi."
"Công công à, lý luận bắc cầu của ngài qua loa quá."
"Nhưng mà trước khi gặp Hoàng hậu nương nương, ngươi phải đi diện kiến Hoàng thượng một lần, dù sao người đã ngóng trông gặp ngươi được hai năm rồi."
"Công công, xin ngài đừng nói mấy lời khó hiểu như vậy nữa được không?"
Hoàng Thượng đúng là đang chờ ta ở ngự thư phòng! Ta run chân quỳ dưới đất, qua một lúc lâu vẫn không có người cho phép đứng dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nua-doi-lenh-denh/chuong-32.html.]
"Đứng lên đi!" Nghe thanh âm còn rất ôn hòa.
Ta đứng lên nhưng không dám ngẩng đầu. Quy củ trong cung không ai dạy nhưng ta vẫn sáng dạ hiểu rõ, không thể tùy tiện mạo phạm Thánh nhan.
"Ngươi không định ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn xem à?"
Lời thánh nhân chính là thánh chỉ, thánh nhân đã nói ta ngẩng đầu sao ta có thể không ngẩng.
Ta từ từ nâng đầu lên, dung mạo thánh nhân rất bình thường, nhưng trên người lại mang theo khí chất khiến người ta chỉ liếc mắt một cái cũng biết hắn là cửu ngũ chí tôn, bề ngoài qua loa, khí chất lại xuất chúng.
"Ta nghe Như Sơ và Đại Bạn nói ngươi rất trắng, thậm chí còn trắng hơn Như Sơ đến ba phần, sao hôm nay mặt lại đen thế? Hay là cố ý cọ đáy nồi đến đây lừa trẫm?"
"Bệ hạ lo lắng nhiều rồi, thảo dân mới từ Đông Hải trở về nên bị gió biển thổi đen, ở trong nhà vài ngày sẽ trắng trở lại thôi." Ai lại đi so da mặt với đáy nồi bao giờ? Chê người ta hơi đen một chút thôi không được sao?
"Gã cẩu đản của ngươi đâu?"
"Bệ hạ thứ tội." Ta còn có thể nói gì được nữa? Chuyện gã cẩu đản kia hoàn toàn là bịa đặt, rõ ràng trong lòng ai cũng hiểu rõ nhưng ai cũng thích giả ngu.
"Hôm nay cho gọi ngươi đúng là có chuyện muốn nói. Như Sơ năm nay đã ba mươi mốt, cùng tuổi với trẫm, đứa con lớn nhất của trẫm đã mười ba rồi mà hắn vẫn chăn đơn gối chiếc, bộ dạng thanh tâm quả dục dường như không nghĩ đến chuyện lấy vợ. Nghe nói hiện giờ ngươi là đại cô nãi nãi Ôn gia, từ trên xuống dưới ai cũng phải nghe lời, trẫm muốn tứ hôn cho hắn, ngươi hãy thay trẫm đi hỏi xem hắn thích ai, dù có là nam nhân trẫm cũng đồng ý, chỉ cần hắn thích là được. Chuyện quá khứ của hắn chắc ngươi biết rõ, ở Ngự Sử Đài có vị ngự sử nọ hễ nhàn rỗi lại lôi chuyện cũ của hắn ra nói, ta đã gạt tấu chương đi mấy lần, nhưng nhiệm vụ của ngự sử là can gián, trẫm không thể không cho hắn câu trả lời. Trẫm biết bản lĩnh mắng người của ngươi ở Biện Kinh lợi hại đến mức có thể viết vào sách, hôm nay trẫm cho ngươi một cơ hội để ngươi thay hũ nút Như Sơ đi nói chuyện. Ngươi đi theo ta."
Thánh nhân xoay người đi thẳng, ta vội vàng theo sau, tự hỏi không biết hắn muốn dẫn ta đến đâu.
"Mau mời các vị đại nhân đến bãi đất trống trước cửa Trường Ninh điện, sau đó vào cung mời các vị nương nương ra đây. Không phải các nàng hay nói trẫm thích hù dọa sao? Hôm nay để các nàng nhìn trộm một chút xem trẫm có nói sai không, thật sự có người có thể dùng cái miệng mà khiến đối phương phải xấu hổ đến chết."
Ta thầm nghĩ muốn xấu hổ thì người ta phải biết xấu hổ trước đã, mà Thánh thượng thì không có vẻ gì là biết xấu hổ. Ta không phải khỉ trên núi, gọi người đến vây xem ta làm gì? Ôn Túc có miệng mà không tự nói được, dựa vào đâu phải để ta đứng ra nói chuyện?