Nửa Đời Lênh Đênh - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-10-13 08:45:23
Lượt xem: 92
Hắn thuận tay mở bái thiếp ra xem, ta nhàn rỗi tìm một cuốn du ký trên giá sách đứng dựa lên bàn đọc, bởi vì trong phòng chỉ có một chiếc ghế nên ta đành dựa sấp vào bàn, thật ra số chữ mà ta biết không nhiều, đa số đều là vừa đọc vừa đoán.
"Có thể tự xem sách du ký rồi à?"
"Chữ nào không biết thì đoán, dù sao cũng có tranh vẽ mà!" Ta thoải mái dựa lên bàn ném cuốn sách ra xa, cách hắn lại càng gần. Vừa nghiêng đầu một cái là có thể thấy rõ ràng góc nghiêng hoàn mỹ của hắn, ta mải mê ngắm đến ngẩn người.
Không ngờ hắn đột ngột quay đầu nhìn, ta bối rối cúi đầu giả vờ tiếp tục đọc sách.
"Tống Đại Bạn đi Biện Kinh, nghe nói là chuyển lời của quan gia cho người. Ngươi không muốn lấy ta là vì quan gia, hay bởi vì chuyện gì khác?" Lời lẽ hắn rất nghiêm túc.
Trời dần dần sập tối, trong thư phòng vẫn chưa đốt đèn, bóng dáng hắn dần chìm sâu, giọng nói trầm thấp.
"Ta nói ta không muốn gả cho ngài bao giờ?" Ta nghi hoặc hỏi hắn, từ đầu tới cuối chưa từng có ai hỏi ý kiến ta.
"Ta từ chối hôn sự với nhà Tống các lão để cưới ngươi, nhưng chỉ vì từ chối ta mà ngươi không tiếc bịa đặt ra trò hôn ước từ nhỏ, đến cả Thánh nhân cũng dám lừa. Người đi một lần biệt tích hai năm, có phải định chờ ta lập gia đình rồi mới trở về, đúng không?" Khóe môi hắn nhếch lên, mắt nheo lại trông vừa nguy hiểm vừa đáng sợ.
"Vậy lý do gì mà ngài muốn cưới ta?" Ta nhìn thẳng hắn, cho dù sợ hãi cũng quyết không nhượng bộ, nghe qua lời lẽ cứ như hắn đối với ta rất thâm tình, không phải ta sẽ không cưới vậy.
"Là vì báo ân sao? Ta đã nói rồi, ngài không nợ nần gì ta, không cần lấy thân báo đáp." Ta cắn môi.
"Ngươi không muốn lấy ta, chẳng lẽ vì cảm thấy ta quá dơ bẩn?" Hắn cụp đôi mi dài, giọng dần dần trầm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nua-doi-lenh-denh/chuong-31.html.]
Ta nhất thời không hiểu nổi ý hắn.
Đến khi ta suy nghĩ cẩn thận mới kinh ngạc giật mình, hắn nghĩ như vậy thật sao? Rốt cuộc tại sao hắn lại nghĩ như vậy?
"Ngài bẩn chỗ nào?"
"Ở đây? Hay là ở đây?" Có lẽ bóng đêm dày đặc đã tiếp thêm dũng khí cho ta cả gan làm loạn, ta hôn từ khóe mắt xuống chóp mũi hắn, cuối cùng dán lên môi.
Hắn như bị sét đánh chỉ biết mở to mắt, ta nhìn hắn thêm một cái, chưa kịp mặc áo choàng đã xoay người chạy biến.
Ta hận không thể tự cho mình mấy cái bạt tai, đến tận bây giờ mà vẫn chưa c.h.ế.t tâm sao? Lá gan lớn sắp chạm trời rồi, cũng không nhìn xem hắn là ai. Hắn không phải một củ cải trắng đơn thuần, mà là củ cải trắng cao ngạo lạnh lùng ở tít trên cao. Đã nghe qua chuyện có con heo nào biết leo núi chưa? Đây không phải là muốn c.h.ế.t rồi à?
Mấy ngày sau đó ta bám riết lấy Bảo Châu cùng ăn cùng ngủ, dù gặp qua hắn mấy lần cũng không dám ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái.
Thừa dịp hắn lên triều , ta vội vàng theo Bảo Châu qua Hoài Vương phủ ở một hơi mười ngày liền.
Ta đã hạ quyết tâm, nếu hắn không nhắc thì chuyện này xem như cho qua, nhưng nếu hắn dám nhắc lại ta sẽ quyết đoán giả ngu. Chỉ cần ta cắn răng không nhận thì hắn có thể gây khó dễ gì được?
Sang ngày thứ mười một, Tống Đại Bạn đích thân đến vương phủ nói Hoàng hậu nương nương muốn gặp ta. Ngẫm nghĩ cẩn thận, ta xuất thân thôn nữ, sau là tỳ nữ, cuối cùng lại là nữ đầu bếp, chuyện can đảm nhất từng làm là lén hôn Ôn Túc, hiện giờ bắt ta đi gặp Hoàng hậu nương nương sao có thể không sợ hãi?
Ta muốn dẫn Bảo Châu đi cùng nhưng Tống Đại Bạn không cho, ta lại nói muốn về nhà thay quần áo, Tống công công gạt đi nói không cần, không hề chừa cho ta con đường tìm kiếm trợ giúp nào.
Suốt dọc đường đi theo Tống Đại Bạn, ta cảm thấy bắp chân mình sắp chuột rút đến nơi.