Nửa Đời Lênh Đênh - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:42:33
Lượt xem: 56
"Thẳng đến ngày Thánh Thượng được đón về cung, ba người vẫn thường xuyên thư từ qua lại chưa bao giờ đứt đoạn. Như Sơ có tài trị quốc kinh thế, về sau đi thi liên tiếp giành được Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên rồi vào Hàn Lâm Viện. Ôn gia chịu cực khổ, bên trong có rất nhiều chuyện khúc mắc đều vì Thánh thượng. Như Sơ xả thân lao vào nơi nguy hiểm, Phi Dương ra biên quan luyện binh mã mới có bệ hạ ngày hôm nay."
"Địa vị của hai người họ trong lòng Thánh thượng người ngoài sao có thể so sánh? Quan lộ của Như Sơ hiện giờ tiền đồ vô lượng, Tống các lão cầu xin Thánh thượng tứ hôn, muốn gả con gái cho hắn. Thánh thượng trưng cầu ý kiến, hắn nói trong nhà có một nha hoàn trung thành giúp hắn chăm sóc ấu muội, hiếu thuận mẹ cha, năm nay đã là cô nương hai mươi hai tuổi, nếu hắn không cưới nàng làm vợ chẳng phải sẽ biến thành phường bất nhân bất nghĩa, vong ân phụ nghĩa hay sao?"
"Thánh thượng đặc biệt sai ta tới hỏi ngươi một câu, ngoại trừ lấy thân báo đáp, còn có thể dùng cách khác báo đáp ân tình hay không?"
Nha hoàn trung thành? Xem đi, trong lòng hắn ta cùng lắm chỉ là một người hầu, thậm chí còn không phải một cô nương bình thường. Thánh nhân đã cho ta thể diện, ta còn có thể nói gì được? Tất nhiên phải vun vén cho kết cục nhà nhà đều vui vẻ rồi.
"Công công đừng lo lắng, những chuyện ta làm vẫn không sánh nổi tấm lòng Ôn gia năm đó đối đãi ta, sao có thể tính toán ân tình? Từ nhỏ cha ta đã sắp xếp hôn sự, năm ngoái về thăm nhà mới biết người kia vẫn còn chờ cưới ta. Mấy năm nay ta cùng Bảo Châu sống nương tựa lẫn nhau, tất nhiên ta không thể bỏ nàng lại một mình, hiện giờ đại lang quân đã làm quan đương nhiên ta không còn gì vương vấn nữa. Chờ mọi người về kinh, ta cũng sẽ trở về quê cũ lập gia đình. Phiền công công nhắn với Thánh thượng một câu, Ôn gia không nợ nần gì Bảo Ngân, chuyện hôm nay ta làm xem như trả hết những gì còn nợ bọn họ. Nếu ngày sau đại lang quân lập gia đình, có thể mời Bảo Ngân đến uống chén rượu mừng thì không gì tốt hơn."
Trong lúc nói những lời này chính bản thân ta còn nghiêm túc xem là thật, cứ như đúng là có một tên cẩu đản si tình ở đầu thôn dứt khoát chờ ta về nhà thành thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nua-doi-lenh-denh/chuong-17.html.]
Ta xuất thân bần hàn, may mắn gặp được Ôn gia nên mới được sống cuộc đời mới, hiểu biết thế sự vô thường, cũng biết rõ ràng bản thân mình muốn gì.
Ta muốn tìm một người bạn đời, không đơn giản chỉ là nam nhân mà còn là người có thể đối xử chân thành với ta, cùng ta chung sống cả đời. Nếu không thể, dù ta có yêu hắn sâu sắc thì đã sao? Yêu được thì cũng bỏ xuống được, cùng lắm thì ta tiếp tục sống lẻ loi nốt quãng đời còn lại. Không ai biết mình sẽ c.h.ế.t lúc nào, chẳng lẽ mỗi việc sống thôi cũng không làm được ư?
"Ngươi quả là một nha đầu phóng khoáng, dù đi đến đâu cũng sẽ không gặp khó. Nếu đã thế, ta sẽ truyền lời lại cho Thánh thượng. Ngày sau ngươi lập gia đình, ta rảnh rỗi sẽ đích thân đến uống chén rượu mừng."
"Chỉ cần công công giữ gìn sức khỏe, chắc chắn sẽ có ngày đó." Ta mỉm cười tiễn hắn ra cửa.
Đám đông đi rồi ta lại quay về cửa hàng, công việc buôn bán bận rộn, lúc trở về nhà đã là nửa đêm. A thẩm vẫn đốt đèn chờ ta, dường như tất cả mọi người đều có chuyện muốn nói, nhưng ta lại chẳng muốn tiếp chuyện bất cứ ai nữa.
Trước kia phu nhân vốn là người phong nhã, mùa xuân bà hái hoa đào hoa lê xuống chưng lên rồi phơi nắng, để dành pha trà suốt ba mùa còn lại. Trà hoa đào do bà pha có màu hồng nhạt nổi bật trong chén sứ trắng, chỉ nhìn thôi cũng biết mùi vị chắc chắn rất thơm ngon.