Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 635
Cập nhật lúc: 2024-09-19 18:39:55
Lượt xem: 10
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Diệp Khanh Oản mở mắt ra, phát hiện một khuôn mặt mũm mĩm đang đập vào mặt mình, sợ đến mức lập tức lùi lại.
Lui ra lại nhìn lại, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai là Khanh Khanh nha.
Cũng đúng, trừ bỏ hắn, còn ai có khuôn mặt mũm mĩm nữa nha.
Ninh Thiếu Khanh bị động tĩnh của nàng đánh thức, chép miệng, mở mắt ra: “Làm gì?”
Diệp Khanh Oản lắc đầu: “Không làm gì.”
Hắn gật đầu, sau đó hai người lại ôm nhau, tiếp tục ngủ.
Thẳng đến khi Liễu Thịnh đi vào, lay bọn hắn: “Đại sư huynh Đại sư tỷ, dậy đi câu cá.”
Hai người vừa nghe lại là đi câu cá, điên cuồng lắc đầu: “Không câu không câu.”
“Vậy đại sư huynh Đại sư tỷ cũng không làm sao?” Liễu Thịnh cười hỏi.
Hai người không hề nghĩ ngợi, nói thẳng: “Không làm, làm đại sư huynh Đại sư tỷ chẳng vui chút nào, hừ.”
Cuối cùng đã hiểu Thái phó cùng quốc sư vì cái gì nhất định phải xuống núi, ba năm cũng không câu được một con cá, không chỉ có nhàm chán, còn thực dễ dàng làm cho người ta hoài nghi chính mình có phải không được hay không?
Hơn nữa đám cá kia cũng quá khi dễ người, liền ở bên cạnh bơi qua bơi lại, ngươi câu nó, nó đang xem ngươi câu nó như thế nào.
Quá vũ nhục người.
“Ha ha ha......” Tiếng cười sang sảng của Liễu Thịnh vang lên: “Vậy chúng ta đi chơi được không?”
Vừa nghe nói đi ra ngoài chơi, hai người tức khắc liền hưng phấn, mở mắt ra: “Thật sao? Chúng ta đi chơi ở đâu?”
Liễu Thịnh cười hỏi lại bọn họ: “Các ngươi muốn đi nơi nào chơi?”
Diệp Khanh Oản nghiêng người qua, tựa đầu vào lòng hắn: “Thái phó, trên núi có nấm linh chi, dược liệu trân quý như nhân sâm ngàn năm không?”
“Còn có thiên sơn tuyết liên, hà thủ ô trăm năm.” Ninh Thiếu Khanh cũng bò dậy, hỏi hắn.
Liễu Thịnh bị bọn họ làm cho dở khóc dở cười: “nếu các ngươi muốn, hôm nay ta có thể bắt đầu trồng cho ngươi được không?”
Diệp Khanh Oản duỗi tay ôm lấy cổ hắn, tiến lại gần: “Hiện tại trồng, ngàn năm sau ta trở về hái được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-635.html.]
Liễu Thịnh cười tủm tỉm cúi đầu hôn nàng một cái: “Ta để nó tu luyện thành tinh tự mình đi tìm ngươi.”
“Còn ta thì sao?” Ninh Thiếu Khanh xoa xoa đôi mắt, nhìn hắn hỏi.
Liễu Thịnh nhìn hắn một cái: “Cũng tìm ngươi.”
Ninh Thiếu Khanh lúc này mới nhếch miệng cười, phảng phất đang nói, cái này không tệ.
Hai người lại bám lấy Liễu Thịnh làm ầm ĩ một trận, lúc này mới chịu xuống giường rửa mặt.
Ăn cơm sáng được một nửa, Tình Tình ở bên ngoài kêu bọn họ: “Búi Búi, ca, ra đây nha, chúng ta đi ra ngoài chơi.”
Diệp Khanh Oản cùng Ninh Thiếu Khanh vừa nghe có người kêu bọn họ đi ra ngoài chơi, lập tức nhét hai ngụm bánh bao vào miệng, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
“Tới đây.”
“Chờ ta.”
Giày cũng thiếu chút nữa quên mang.
Chạy ra ngoài, Ninh Tình Tình dẫn Tinh Mộc đợi bọn họ ở bên ngoài.
“Búi Búi, đi, chúng ta xuống núi chơi.” Ninh Tình Tình nắm lấy tay nàng, cười hì hì chạy ra ngoài.
Diệp Khanh Oản ôm lấy Ninh Thiếu Khanh, ba người chạy về phía trước: “Chúng ta có nên kêu Tuyết Kiến tỷ tỷ hay không?”
“Có thể, đi.” Ninh Tình Tình lôi kéo nàng, quẹo vào phòng của Hạ Tuyết Kiến, ở bên ngoài hô vài tiếng.
Hạ Tuyết Kiến cùng Hạ Vũ thực mau liền chạy ra, Ninh Tình Tình lại kéo nàng, bốn người nắm tay nhau, vừa nói vừa cười xuống núi.
“Ta nghe nói chợ dưới chân núi rất thú vị, nông hộ sẽ lấy đồ vật dư thừa trong nhà ra trao đổi, như trái cây trong núi, con mồi săn được, còn có điểm tâm tự mình làm, cái gì cũng có......”
Ninh Tình Tình đã hỏi thăm chi tiết, ở chợ như vậy, mọi người đều mua đồ của mình, so với đường phố sầm uất ở kinh đô còn vui hơn nhiều.
Mấy người vừa nghe cũng cảm thấy thú vị.
“Lấy vật đổi vật, vậy bọn họ có nhận tiền không? Chúng ta có nên mang một số đồ vật xuống không? Lỡ như tiền không dùng được thì sao?”
“Không có việc gì, bạc không sử dụng được, đại sư huynh của ta có bảo kiếm, đổi bảo kiếm của hắn.” Ninh Tình Tình hào phóng nói.
Tinh Mộc đi theo phía sau bỗng nhiên có chút hối hận, không nên mang kiếm theo.
Hạ Tuyết Kiến cũng nói: “Nếu cũng không được, bảo Hạ Vũ xem bệnh gán nợ cho bọn hắn, hắn là người đứng đầu Thái Y Viện, y thuật tốt như vậy, không sử dụng rất lãng phí.”
Lời này được mọi người nhất trí tán thành, đều nói rất tốt, lát nữa bọn họ muốn cái gì, sẽ đi hỏi một chút người ta muốn xem bệnh hay không, muốn xem bệnh, liền đem Hạ Vũ lưu lại.