Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Ngày Tận Thế (Edit) - Chương 92: Nhiệm vụ tại căn cứ - Người Nhện

Cập nhật lúc: 2024-11-23 18:47:53
Lượt xem: 1

Cả ba bước chân xuống tầng hầm bằng thang chở hàng đã ngừng hoạt động, ánh mắt của ba cô gái không ngừng bận rộn nhìn ngó. Trước mắt họ là những kệ hàng đầy ắp các loại thực phẩm dinh dưỡng và đặc sản địa phương được sắp xếp gọn gàng. Cảnh tượng này khiến cả ba tròn xoe mắt kinh ngạc.

Sao so với tầng một lại khác biệt lớn đến vậy chứ?

Chưa kịp hoàn hồn, họ đã bị một mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi khiến cả ba buồn nôn đến mức cúi gập người trên tay vịn thang chở hàng, nôn khan không ngừng.

Điều kỳ lạ là, trong khi tầng một chỉ có vài ngọn đèn khẩn cấp le lói, thì tầng hầm lại rực sáng với ánh đèn đầy phòng. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, bạn sẽ thấy tất cả các bóng đèn trên trần đều đã vỡ vụn, giống như bị một loại sóng âm cực mạnh phá hủy.

Chưa kịp để Ngô Tiểu Hinh và hai người bạn lấy lại bình tĩnh, một âm thanh "xé" lớn vang lên, khiến cả ba ù tai dữ dội. Nhưng nhờ có dị năng, cả ba nhanh chóng tập trung năng lượng vào tai để bảo vệ màng nhĩ khỏi bị tổn thương.

Ngô Tiểu Hinh lập tức ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh và thấy một mạng nhện dày đặc đang phong tỏa toàn bộ tầng hầm từ hướng tầng hai của thang chở hàng.

Cùng lúc đó, những sợi trắng to như đèn pin b.ắ.n về phía họ. Không kịp nói lời nào, Ngô Tiểu Hinh lao tới đẩy hai người kia ngã xuống đất, cả ba lăn tròn theo thang chở hàng về tầng một.

Những sợi trắng lướt qua đầu họ, vài sợi bám lên tóc Ngô Tiểu Hinh. Cô đưa tay vuốt thử, chất dính bám chắc, khẽ lẩm bẩm: "Tơ nhện?"

"Mọi người ổn chứ? Có bị thương không?" Lâm Linh đỡ hai người bạn dậy, trong lòng lo lắng vì lúc ngã xuống, cô nghe thấy tiếng rên đau đớn của ai đó.

Hai người lắc đầu. Ánh mắt Ngô Tiểu Hinh cảnh giác quét khắp xung quanh. Lâm Linh tiến tới nhặt thanh kiếm rơi xuống, nhưng chưa kịp hành động thì phía sau đã vang lên tiếng hét hoảng hốt của Ngô Tiểu Hinh và Lôi Lôi: "Cẩn thận!"

Theo phản xạ, Lâm Linh ngay lập tức cúi người, lăn về phía sau, đáp xuống bên cạnh hai người bạn.

Ngẩng đầu nhìn, cô thấy hai sợi tơ trắng lại b.ắ.n xuống vị trí mình vừa đứng, xuyên qua thang chở hàng, tạo thành một trụ tròn.

Cả ba ngước lên theo đường tơ trắng và bàng hoàng mở to mắt.

Toàn bộ trần nhà gần như bị bao phủ bởi một lớp màng trắng dày đặc. Vô số kén tơ treo lủng lẳng, đầu người thò ra từ dưới kén. Tóc tai xõa xượi, dài ngắn khác nhau, vài sợi dính chặt vào lớp màng tơ.

Không có thời gian suy nghĩ, Lâm Linh định vung kiếm cắt đứt những sợi tơ nối với kén, nhưng bị Ngô Tiểu Hinh ngăn lại.

"Họ đều đã c.h.ế.t rồi." Ngô Tiểu Hinh chỉ vào những người bị trói trong kén.

Khuôn mặt họ khô quắt, tím tái, biểu cảm mỗi người một khác.

"Giờ làm sao đây?" Lôi Lôi run rẩy hỏi, giọng căng thẳng, mắt không ngừng đảo quanh.

Kẻ thù ở trong bóng tối, còn họ thì phơi bày ra ánh sáng. Với cách tấn công quái lạ thế này, họ không biết phải phòng bị thế nào.

Ngô Tiểu Hinh không nói gì, cả ba quay lưng lại nhau, chậm rãi di chuyển về phía trước.

Điều kỳ lạ là, dường như đòn tấn công chỉ nhằm ngăn cản họ rời đi. Miễn là không tới gần thang chở hàng, các đòn tấn công sẽ dừng lại, nhưng chỉ cần bước vào khu vực đó, chúng lại ập đến ngay lập tức.

"Có phải lối vào là điểm yếu của nó không?"

Ý nghĩ lóe lên trong đầu Ngô Tiểu Hinh, nhưng cô không kịp suy nghĩ sâu. Ánh mắt cô đảo quanh trần nhà, cố gắng tìm ra thân xác thật của đối phương.

"Phụt... phụt..."

Âm thanh nhớp nháp vang lên. Cả ba đồng loạt quay về phía phát ra tiếng động, rồi hoảng hốt mở to mắt khi nhìn thấy hình dạng thật của sinh vật ấy.

Một quái vật nửa người nửa nhện.

Đầu và tứ chi giống con người, nhưng thân mình thì tròn vo, hoa văn sặc sỡ giống loài nhện độc. Phần đuôi liên tục nhả tơ trắng, từng sợi một kết dính thành những bó lớn như ống trắng vừa tấn công họ. Đôi mắt đỏ rực đầy quái dị trên đầu nó nhìn chằm chằm vào ba người. Khi nhận thấy ánh mắt cả ba tập trung vào mình, nó mở to cái miệng đầy răng nanh, phát ra tiếng thét "chít" ghê rợn.

Không kịp phòng bị, tai ba người bắt đầu chảy ra chất lỏng đặc quánh, ù tai không ngớt.

Ngửi thấy mùi máu, quái vật càng hưng phấn, phát ra những tiếng thét lớn hơn, đồng thời tứ chi vung vẩy. Phần đuôi nhả ra những sợi tơ trắng b.ắ.n thẳng về phía họ.

Vì vừa bị tiếng thét làm phân tâm, phản ứng của ba người chậm hơn. Một sợi tơ trắng b.ắ.n trúng chân Ngô Tiểu Hinh, làm cô bị thương, m.á.u chảy ra, sau đó cả người bị kéo lên, treo lủng lẳng trên trần nhà.

Chưa kịp giãy giụa, vài sợi tơ khác đã lao tới bám chặt lấy cơ thể cô, nhanh chóng quấn kín, định biến cô thành một cái kén giống những người khác trên trần nhà.

Lâm Linh và Lôi Lôi bị cô đẩy ra, loạng choạng vài bước. Khi đứng vững và ngẩng đầu lên, họ kinh hãi thấy toàn thân Ngô Tiểu Hinh bị bao bọc bởi một lớp tơ mỏng, và lớp tơ ấy đang dần dày lên với tốc độ chóng mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-ngay-tan-the-edit/chuong-92-nhiem-vu-tai-can-cu-nguoi-nhen.html.]

"Tiểu Hinh!" Lâm Linh hét lớn, vung kiếm, tạo ra một luồng sáng trắng c.h.é.m thẳng vào sợi tơ treo Ngô Tiểu Hinh.

Ánh sáng của thanh kiếm vừa đánh vào như đập vào một bức tường sắt, phát ra một tia lửa rồi biến mất.

Chính tia lửa này khiến con quái vật lập tức hét lên, bốn chi của nó bắt đầu vung vẩy loạn xạ, con mắt đỏ của nó đột nhiên biến mất, thay vào đó là một đợt tấn công mạnh mẽ hơn.

Lần tấn công này tập trung vào Lâm Linh, cô ấy chỉ nghĩ đến việc cứu giúp Ngô Tiểu Hinh, không để ý đến sự tấn công của con quái vật đã ập tới. Lôi Lôi phát hiện ra, không suy nghĩ nhiều, giống như Ngô Tiểu Hinh đã đẩy cô ấy lúc trước, Lôi Lôi đẩy Lâm Linh ra, đồng thời hét lên: “Dùng lửa…” nhưng chưa nói hết câu, cô ta đã bị tơ trắng quấn lấy.

Lâm Linh lúc này đã hoàn toàn hoảng loạn, không nghe rõ lời của Lôi Lôi, chỉ biết Ngô Tiểu Hinh và Lôi Lôi vì cứu cô ấy mà bị thương, cảm xúc đột ngột rối loạn, vung kiếm loạn xạ và hét lên, đúng lúc này đánh bay đợt tấn công của tơ trắng.

Trong một lúc, con quái vật không làm gì được Lâm Linh, nhưng Lâm Linh cũng không làm gì được nó.

Nhưng con quái vật rõ ràng thông minh hơn, thấy tơ trắng không gây nguy hiểm cho Lâm Linh nữa, nó bắt đầu tấn công bằng âm thanh.

Âm thanh “chít chít chít” liên tục vang lên, khiến đầu óc Lâm Linh đang rối loạn như bị kim đ.â.m vào, lực tay buông lỏng, thanh kiếm rơi xuống đất.

Con quái vật thấy Lâm Linh không còn vũ khí có thể đe dọa nó nữa, lại phóng thêm một đợt tơ trắng.

Lâm Linh đập mạnh lên đầu, ngồi xuống đất lăn lộn, nhưng đột nhiên cảm nhận được sự lo lắng từ thanh kiếm, cô mở mắt ra, vừa đúng lúc thấy tơ trắng lao đến, người cô lăn sang bên, nhanh chóng nhặt kiếm lên.

Mọi thứ xung quanh gần như xoay chuyển, đầu đau nhức vì choáng váng. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô mở mắt ra, nhìn thấy hai dòng m.á.u từ cánh mũi chảy xuống.

Lâm Linh không kịp suy nghĩ nhiều, đôi mắt đầy m.á.u của cô ấy nhìn xung quanh, mọi thứ đều như chìm trong một màu đỏ. Cô ấy lau m.á.u trên mặt, nhìn lên Ngô Tiểu Hinh và Lôi Lôi, hai người bị quấn thành kén, hít một hơi thật sâu, nhìn về phía con quái vật, đầu óc bắt đầu xoay chuyển tìm cách đối phó.

Đột nhiên, câu nói của Lôi Lôi khi bị cuốn đi vang lên trong đầu, khiến mắt Lâm Linh sáng lên.

Cô ấy lập tức dùng cuồng phong xoáy tạo thành một bức tường phòng thủ, rồi tranh thủ lúc cuồng phong chưa biến mất, nhanh chóng phát ra những luồng kiếm sáng từ bên trong.

Con quái vật như cảm nhận được mối đe dọa từ kiếm sáng, liên tục tránh né, nhưng vẫn bị trúng vài lần. Những vết thương ở những chỗ đó tạo ra tia lửa, nhanh chóng đốt cháy tơ trắng chưa kết thành ống.

Điều này khiến con quái vật càng tức giận, tiếng “chít chít” lại vang lên, nó liên tục b.ắ.n tơ trắng về phía Lâm Linh, nhưng đều bị cuồng phong cuốn đi và phản lại. Chính nó bị sóng âm tấn công, tơ trắng mà nó phun ra cũng bắt đầu hỗn loạn, suýt nữa cuốn cả bản thân vào.

Tình thế như đảo ngược, Lâm Linh đang ở trong cuồng phong tạm thời chiếm ưu thế, còn con nhện bị quấn tơ đang bị áp đảo.

Bên trong những cái kén, Lôi Lôi và Ngô Tiểu Hinh vẫn chưa ngừng thở, thậm chí còn cảm nhận được sự sống đang nhảy múa trong cơ thể, hơi thở trở nên thông suốt, các vết thương cũng bắt đầu từ từ lành lại. Tuy nhiên, khi thời gian kéo dài, họ sẽ cảm thấy sức lực dần rời khỏi cơ thể, ý thức cũng dần mờ nhạt.

Ngô Tiểu Hinh tỉnh lại, cắn mạnh vào lưỡi để giữ cho ý thức của mình tỉnh táo. Cả cơ thể cô gần như không thể cử động, chỉ có đôi mắt là có thể chuyển động.

Ngô Tiểu Hinh nhíu mày, nhìn ánh sáng mờ ảo trong cái kén, nhìn lâu mắt lại bắt đầu choáng váng.

Chắc chắn là thứ này làm cho ý thức của người ta mờ nhạt.

Nghĩ thông suốt, cô nhắm mắt lại, trong vùng ý thức, cô thấy Lâm Linh lúc này đã rơi vào tình cảnh thê thảm, nhưng vì vùng ý thức không thể nghe được âm thanh bên ngoài, Ngô Tiểu Hinh chỉ có thể lo lắng.

“Tiểu Hinh, vào trong không gian.” Ngô Tiểu Hinh mơ hồ nghe thấy tiếng của Ngô Tiểu Du, không dám chần chừ, ý thức chuyển động và cô vào không gian. Những gì cô nhìn thấy vẫn là gương mặt lo lắng của Ngô Tiểu Du.

“Chị sao rồi? Có bị thương không?” Ngô Tiểu Du nhìn thấy cô ngay lập tức lao tới, kiểm tra cơ thể cô từ trên xuống dưới, nhìn thấy vết thương trên chân đã ngừng chảy máu, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày: “Sao chị lại bất cẩn như vậy, nếu đòn tấn công này có độc tố, chị sẽ gặp nguy hiểm lắm đấy.”

Ngô Tiểu Du cũng biết tình huống lúc đó, biết Ngô Tiểu Hinh bị thương vì cứu Lôi Lôi và Lâm Linh, điều này khiến cô ấy đã mất đi thiện cảm với hai người này.

Cô ấy và Ngô Tiểu Hinh có mối quan hệ gần gũi, nếu cơ thể Ngô Tiểu Hinh bị thương, cô ấy cũng sẽ đau đớn.

“Em ra ngoài, chị ở đây, chờ mọi chuyện xong rồi hẵng ra.”

Ngô Tiểu Hinh do dự một lát, cô đã thấy năng lực của Ngô Tiểu Du, hình ảnh như ma thần vẫn in sâu trong trí nhớ, nhưng cũng có một điều là một khi Ngô Tiểu Du vào cơ thể cô, ý thức sẽ không còn kiểm soát, ngay cả Ngô Tiểu Du cũng không thể làm gì được. Đây là điều mà cô đã thử qua.

Nếu lúc đó vô tình làm tổn thương Lôi Lôi và Lâm Linh, cô không biết mình sẽ thế nào.

Ngô Tiểu Du cũng hiểu nỗi lo lắng của cô, trước đây nói vậy chỉ là do sự lo lắng gây ra sự hỗn loạn, giờ khi nhìn thấy biểu cảm của Ngô Tiểu Hinh, cô ấy đã bình tĩnh lại và nhận ra mình đã quá vội vàng.

Ngô Tiểu Hinh đã thể hiện sự quan tâm sâu sắc với các bạn đồng hành như thế nào, Ngô Tiểu Du đã chứng kiến rồi, phương thức bảo vệ bất chấp mạng sống đó từng xảy ra ngay trong chính mình.

“À đúng rồi.” Trong lúc hoảng hốt, Ngô Tiểu Du quay lại, chạy vào trong phòng, khi bước ra lại ôm theo con mèo đen, không, bây giờ phải gọi là mèo trắng. “Con nhỏ này hôm qua tỉnh lại, nhưng giờ lại ngủ tiếp, nó có thể phóng điện, không biết có giúp được gì cho chị không?”

Loading...