Nhật Ký Ngày Tận Thế (Edit) - Chương 91: Nhiệm vụ tại căn cứ - Cái chết của Lão Tứ
Cập nhật lúc: 2024-11-23 18:47:51
Lượt xem: 0
“Tiểu Hinh, chú ý bên phải. Lâm Linh, ba con phía sau. Lôi Lôi, năm giây để đào. Dương Khoát, yểm trợ từ phía trên.”
Thẩm Bân ngồi ở ghế sau của xe bọc thép, các ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím máy tính xách tay, thông qua tai nghe đưa ra mệnh lệnh cho những người đang chiến đấu bên ngoài.
Đám thây ma kéo đến ngày càng đông. Ngô Tiểu Hinh cầm con d.a.o găm trong tay, ánh mắt dán chặt vào một con hẻm ở bên phải.
Lâm Linh, ngay khi nghe thấy giọng của Thẩm Bân qua tai nghe, liền giơ chân trái đá vào phía sau. Thanh kiếm trong tay xoay tròn, trong tích tắc, cô ấy đá bay một con, c.h.é.m c.h.ế.t một con, rồi quay lưng áp sát vào Ngô Tiểu Hinh, cả hai đối mặt với bầy thây ma đang ùn ùn kéo đến.
Lôi Lôi đứng cách hai người một mét, môi mấp máy. Khi cô ta đếm đến năm, thân thể liền lao xuống, cây gậy bóng chày trong tay quay tít ở tốc độ cao. Chẳng mấy chốc, mặt đường xi măng cứng rắn tóe lửa, bụi đất b.ắ.n tung tóe. Lôi Lôi đã biến mất.
Chỉ một giây sau, cô ta bất ngờ trồi lên từ dưới lòng đất bên phải, đẩy bay hai con thây ma, rồi lại nhanh chóng chui xuống.
Dương Khoát nằm trên nóc xe bọc thép, tay cầm khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa kiểu 85 mượn từ Dương Lôi, ống ngắm nhắm chuẩn vào Ngô Tiểu Hinh.
“Cố gắng cầm cự thêm hai phút, Lão Tứ đã gần tới mục tiêu. Tiếp tục yểm trợ.”
Thẩm Bân ấn nút Enter, mắt dán chặt vào hình ảnh một người lính vũ trang trên màn hình.
Đó là người mà Dương Lôi giới thiệu cho họ, cùng một tài xế đang điều khiển xe bọc thép phía trước. Người này ngồi nghịch đám nút bấm dày đặc trên xe.
Không ai nói gì, tất cả đều nín thở giải quyết từng đợt thây ma tràn tới. Lúc này, Lôi Lôi đã đào một lối thông vào cửa hàng điện thoại. Ngô Tiểu Hinh quay lại gật đầu với Lâm Linh. Khi bầy thây ma quanh họ đã gần như bị tiêu diệt, hai người nhanh chóng nhảy xuống lối đào, đi theo Lôi Lôi vào bên trong.
Cửa hàng điện thoại này chính là một trong những mục tiêu của nhiệm vụ: lấy một chiếc điện thoại. Lẽ ra Ngô Tiểu Hinh sẽ tự mình thực hiện, nhưng Lão Tứ, vì muốn kiếm một chiếc cho bản thân, đã chủ động xin làm thay.
Dựa vào lời giới thiệu của Dương Lôi, mọi người không tiện từ chối. Vì vậy, họ chờ bên ngoài, để Lão Tứ vào trong lấy đồ. Sau đó, theo tín hiệu của Thẩm Bân, Lôi Lôi sẽ mở đường để Ngô Tiểu Hinh vào giúp chuyển toàn bộ điện thoại ra ngoài.
Họ đã tính toán kỹ: nếu đã ra ngoài, tuyệt đối không thể trở về tay không, nhất là khi có "kho chứa di động" như Ngô Tiểu Hinh đi cùng.
Cửa hàng nằm ở góc đông của ngã tư, gần vài nhà hàng và một quán cà phê, vị trí thuận lợi và lý tưởng cho cuộc cướp bóc của họ.
Lão Tứ vốn cẩn thận, sợ bị thây ma bất ngờ tấn công. Công việc vốn chỉ mất vài phút, nhưng hắn kéo dài thành hơn mười phút. Bản thân Lão Tứ cũng bắt đầu sốt ruột, lo lắng nhóm Thẩm Bân ở ngoài gặp nguy hiểm, liền quyết định hành động liều lĩnh. Thấy kệ hàng trước mặt đầy điện thoại, hắn lao tới, dùng báng s.ú.n.g đập vỡ tủ kính, lấy túi mang theo ra nhét đầy điện thoại.
Khi ấy, Ngô Tiểu Hinh và Lôi Lôi cũng đã vào trong. Nhìn dáng vẻ điên cuồng của Lão Tứ, cả hai khẽ cười lạnh. Ngô Tiểu Hinh ra hiệu cho Lôi Lôi đứng chờ ở lối đào, còn mình bước vào kho hàng phía sau.
Thấy các hộp điện thoại chất thành đống, cô mở hộp trên cùng, kiểm tra và chắc chắn bên trong có điện thoại. Sau đó, cô thu toàn bộ vào không gian của mình.
Với tốc độ của cô, chỉ cần đặt tay lên, ý thức khẽ động, toàn bộ đồ vật trước mặt sẽ biến mất trong chớp mắt, không lãng phí một giây. Khi quay lại, cô thấy Lão Tứ vẫn đang hì hục nhét điện thoại vào túi. Cô bật cười khinh khỉnh, bước tới chỗ Lôi Lôi ra dấu “ổn” rồi trở về vị trí ban đầu như chưa từng rời đi.
Khoảng năm phút sau, đồng hồ điện tử của Ngô Tiểu Hinh, Lâm Linh và Lôi Lôi đồng loạt phát ra tiếng “bíp bíp.” Lâm Linh nhìn nhanh qua, thấy dòng chữ “Tiêu diệt 20 thây ma: Hoàn thành nhiệm vụ” liền trao đổi ánh mắt với hai người kia, rồi nhấn tai nghe báo cáo với Thẩm Bân: “Nhiệm vụ thây ma hoàn tất.”
“Đã rõ. Đi hỗ trợ Lão Tứ.”
Ngay khi vừa dứt lời, một tiếng hét chói tai vọng ra từ cửa hàng. Ba người giật mình, không kịp đáp lại câu hỏi đầy lo lắng của Thẩm Bân, lập tức lao vào bên trong.
Dù không ưa gì Lão Tứ, nhưng nếu hắn gặp chuyện khi đi cùng họ, họ cũng không tránh khỏi trách nhiệm.
“Cứu… cứu tôi với!” Giọng đầy hoảng loạn của Lão Tứ vang lên qua tai nghe, kèm theo vài tiếng súng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-ngay-tan-the-edit/chuong-91-nhiem-vu-tai-can-cu-cai-chet-cua-lao-tu.html.]
Ba người khẩn trương đẩy cửa kính chạy vào.
Cửa hàng này có dạng hình chữ nhật, bên trong chia làm nhiều khu vực. Lão Tứ vì tham lam, đã chạy thẳng vào trong cùng, nơi nguy hiểm nhất. Không ai ngờ rằng, trong cửa hàng tưởng chừng an toàn này, lại có một con thây ma đang chờ sẵn.
Lão Tứ vừa mải mê thu gom điện thoại, vừa quên mất phải cẩn thận. Mãi chăm chú làm việc, hắn không hề để ý đến sự khác thường dưới chiếc máy tính gần đó. Đến khi nhận ra, hắn đã bị một con thây ma nữ mặc đồng phục nhân viên cắn vào cổ tay. Con thây ma này mất một cánh tay, nhưng hàm răng của nó thì đã cắm chặt vào tay Lão Tứ.
Khi Ngô Tiểu Hinh và những người khác tiến vào, họ thấy cảnh Lão Tứ tay trái cầm s.ú.n.g liên tục xả đạn vào xác thây ma, cánh tay phải bị một con thây ma treo lủng lẳng, còn dưới chân là chiếc túi đựng đồ mới được nhét nửa chừng.
Nhìn thấy cảnh này, cả ba người không nói lời nào, chỉ im lặng quay người, mở cửa kính rồi rời đi.
Trước khi rời khỏi, Ngô Tiểu Hinh tiện tay lấy một chiếc điện thoại từ trên quầy.
“Đi thôi” cô nói, nắm lấy tay Dương Khoát, mượn lực để cả ba nhảy lên nóc chiếc xe bọc thép. Đồng thời, cô hô lên một tiếng dứt khoát.
Thẩm Bân sau khi nghe xong câu trả lời đã phần nào hiểu được tình hình. Khi ba người lên xe, gã ta chỉ nói ngắn gọn với tài xế: “Lái xe đi.”
Người tài xế liếc nhìn Thẩm Bân, rồi lại nhìn qua nóc xe nơi Ngô Tiểu Hinh và hai người kia đang ngồi. Không nói một lời anh ấy nhanh chóng bấm một vài nút, khởi động xe.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Thẩm Bân hỏi, quay sang nhìn Ngô Tiểu Hinh sau khi cô vừa nhảy xuống từ nóc xe.
“Trong cửa hàng có thây ma, Lão Tứ đã hy sinh” Ngô Tiểu Hinh trả lời.
Thẩm Bân cau mày: “Chẳng phải tôi đã dặn hắn phải cẩn thận sao? Chính hắn cũng bảo rằng không có vấn đề gì.”
“Hắn tham lam, mang theo một chiếc túi lớn, mà con thây ma lại không hề cử động, nên mới bị tấn công” Lôi Lôi vừa nói vừa tìm một chỗ ngồi xuống, mặt lộ rõ sự khinh thường.
Không khí trong xe trở nên trầm mặc. Ngô Tiểu Hinh nhìn Thẩm Bân, rồi lại nhìn tài xế, giọng có chút áy náy: “Đáng lẽ tôi nên vào cùng hắn, như vậy sẽ không xảy ra chuyện này.”
“Tiểu Hinh, chính hắn yêu cầu được vào một mình và đã bảo đảm không có vấn đề gì,” Lâm Linh nhíu mày nói, rồi quay sang tài xế: “Hắn tham lam tự chuốc họa, không thể trách chúng tôi.”
Người tài xế quan sát mọi chuyện, từ lúc hai người vào cửa hàng cho đến lúc họ chạy ra, đều thấy rõ ràng. Nghĩ ngợi một lát, anh ấy mới chậm rãi nói: “Cô bé, đừng tự trách mình. Việc vào thành phố luôn đầy rẫy nguy hiểm, ai cũng không dám chắc liệu mình có phải là người bị ăn thịt vào giây tiếp theo hay không.”
Câu nói của anh ấy khiến cả nhóm sửng sốt, sau đó họ bật cười. Họ hiểu rằng tài xế đang ngầm đồng tình với câu chuyện của họ.
Nhiệm vụ ban đầu của họ vốn rất đơn giản, không cần thiết phải vào sâu trong thành phố, chỉ cần ở rìa khu vực để hoàn thành là được. Trên đường đi, họ từng nhìn thấy một siêu thị. Khi ấy, họ đã quyết định trên đường về sẽ ghé qua để thu gom đồ đạc.
Lần này, không có sự can thiệp của Lão Tứ, Ngô Tiểu Hinh cùng Lâm Linh và Lôi Lôi xuống xe bọc thép, Dương Khoát ở trên làm nhiệm vụ yểm trợ, còn tài xế thì dừng xe ngay lối vào siêu thị.
Thẩm Bân liếc nhìn màn hình máy tính hiển thị hình ảnh tối om của siêu thị, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi quyết định xuống xe cùng ba người. Gã ta dặn Dương Khoát giữ liên lạc qua bộ đàm.
Ngô Tiểu Hinh đi đầu, tận dụng vùng ý thức để quét toàn bộ tầng một của siêu thị. Đây là một siêu thị lớn, tầng một bán rượu, t.h.u.ố.c lá và thực phẩm khô; tầng hai là khu vực quần áo, còn tầng hầm thì chứa các sản phẩm dinh dưỡng.
Vùng ý thức của cô chỉ có thể quét quanh khu vực mà cô đang đứng, nên không thể thấy được tầng hai hay tầng hầm. Tuy nhiên, họ cũng không có ý định lên tầng hai, chỉ cân nhắc xuống tầng hầm nếu cần thiết. Sau khi xác định tầng một chỉ có vài con thây ma lảng vảng, Ngô Tiểu Hinh bảo Lâm Linh và Lôi Lôi cảnh giác, còn mình thì nhanh chóng thu dọn hàng hóa từ các kệ vào không gian của mình.
Chẳng bao lâu, cô đã dọn sạch một hàng kệ và chuyển sang khu vực trái cây. Nhưng do đã quá lâu không có người chăm sóc, cộng với tình hình hỗn loạn lúc trước, phần lớn trái cây đã bị hư hỏng hoặc mốc meo. Ngô Tiểu Hinh không nỡ rời mắt khỏi khu vực này, nghĩ đến mấy đứa nhỏ như Tiểu Nhã đã lâu không được ăn trái cây tươi.
Ba người nhanh chóng dọn sạch toàn bộ hàng hóa trên tầng một, kể cả t.h.u.ố.c lá và rượu trên quầy. Sau đó, họ tiến xuống tầng hầm. Tuy nhiên, họ không nhận ra rằng nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần.
Một sinh vật to lớn với dáng bò sát, bám chặt trên trần nhà, từ lúc họ bước vào đã luôn dùng đôi mắt đỏ kỳ dị theo dõi họ mà không rời nửa giây.