Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 85
Cập nhật lúc: 2024-10-20 11:13:30
Lượt xem: 11
Nhưng rõ ràng đã bị cuộc sống giày vò thành ra thế này, vừa nhìn thì áo quần rất cũ kỹ, dáng người gầy gò, sắc mặt nhăn nheo, ngay đến cả đôi mắt sáng đẹp cũng trở nên am đạm do đẫn.
Đột nhiên nhìn thấy Lục Mạn Mạn, có lẽ là quá bất ngờ, khiến cô ấy sững sờ một chút, sau đó mới lộ ra vẻ mặt không dám tin được: "Mạn Mạn, em, sao em lại tới đây?"
Sau khi Lục Mạn Mạn lớn lên, cha ruột của cô cùng với người vợ khác của ông ấy đã sinh cho Lục Mạn Mạn rất nhiều em trai, em gái kế. Nhưng lúc cô còn nhỏ, không lớn lên cùng với anh chị em, cho nên đừng thấy cô ở trên thương trường nói năng lưu loát như cá gặp nước, thật ra về cơ bản cô không hề có kinh nghiệm chung sống với anh chị em ruột của mình.
Và về lý, người đối điện là chị gái ruột của cô.
Chị em ruột gặp nhau nên phản ứng như thế nào, thật sự vẫn làm khó cho cô.
Cô có chút miễn cưỡng bối rối mỉm cười: "Em đến thăm chị."
Lúc sắp đến nơi này, cô còn mua một vài thứ, dựa theo phong tục của thời đại này, cô mang theo một túi lưới đựng hoa quả, một hộp bánh ngọt, may hộp đồ hộp và mấy nắm mì sợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/85.html.]
Lục Mạn Hương thấy vậy nói: "Em tới là tốt rồi, còn mang theo những thứ này làm gì?"
Cô ấy chân thành hơn Lục Mạn Mạn, sau sự ngạc nhiên ban đầu, đôi mắt cô ấy trở nên có chút ướt át, giọng nói của cô ấy có chút nghẹn ngào sau khi cố gắng kiếm chế.
Sau khi nói xong mấy lời đó, hình như là nhớ ra được điều gì, ngay sau đó có chút áy náy: "Em chiếu cố đến thăm chị, mãi nói chuyện với em, quên mất mời em vào trong nhà, nhanh nào, em mau vào nhà đi"
Vừa nói cô ấy vừa vén bức màn tre cho Lục Mạn Mạn.
Khi Lục Mạn Mạn bước vào nhà cô ấy, không biết nên cảm thấy mình khác biệt với những người khác, hay là vui mừng vì việc bản thân xuyên thành là Lục Mạn Mạn kết hôn với Chu Nghiêm Phong, ít nhất có thể tận hưởng một cuộc sống được đãi ngộ tương đối tốt.
Căn nhà của Lục Mạn Hương đơn sơ tồi tàn đến mức, những bức tường trơ trọi phơi bày ra một diện tích lớn gạch đỏ, những tờ báo đã ố vàng không thể dán lên được, đồ đạc ngoại trừ những thứ cần thiết như giường, tủ, bàn, ghế và băng ghế dài ra thì chẳng có gì mấy.
Ngoài ra, không gian rất nhỏ hẹp và chật chội, tất cả đồ lặt vặt đêu được chất đống trong góc tường, còn có một số chai lọ, lon, giấy, hộp giấy nhìn vào giống như được nhặt ở bên ngoài.