Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 41: Tân sủng (2)

Cập nhật lúc: 2024-11-10 21:11:24
Lượt xem: 35

Văn Tâm phát hiện mèo con trong ổ hình như đã đột nhiên an tĩnh lại. Nó cuộn người thành một quả cầu, giấu mình trong tận cùng ổ mèo, bốn chân cũng giấu hết đi, chỉ mở đôi mắt nhỏ xíu còn chưa hoàn toàn rút đi màng mắt đánh giá thế giới này.

Trong lòng Văn Tâm bị sự đáng yêu này chọc đến run người, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, chắc là linh hồn của Đại lão bốn đã tỉnh rồi đây. Giờ đã cách thời gian đút sữa lần trước hơn một giờ, Văn Tâm pha một ít sữa, đưa đến miệng bé mèo con: “Bé con à, có đói bụng không, có muốn uống ít sữa không?”

Bé mèo quýt cảnh giác lui về sau một chút. Văn Tâm kiên nhẫn dẫn dắt: “Đây là sữa bột, không phải là chất lỏng kỳ quái gì đâu, bé con uống sữa ngoan nhé, ngoan mới có thể lớn lên khỏe mạnh được.”

“Meoo~” Bé mèo quýt yếu ớt kêu một tiếng, vẫn không chịu.

Lúc này, hai con mèo lớn khác hùng hổ xông tới. Mèo đen cầm đầu, Ragdoll theo sát sau.

Bé Ragdoll hất đầu làm ra tư thế chị đại: “Meo.” Nghe lời, mau uống sữa, trẻ con không uống sữa sẽ bị sói xám ăn thịt đó!

“…” Bé mèo quýt câm nín. Hóa ra, trong nhà này không chỉ có một con mèo là mình, sau lưng con Ragdoll này còn có một con mèo đen tuyền nữa, không thấy rõ mặt.

Bé Ragdoll lại tiếp tục muốn giao lưu cùng kẻ mới tới: “Meo meo meo?” Sao lại không nói gì, nhóc nghe không hiểu tiếng mèo hả, nhóc là mèo ngoại quốc hả?

Mèo đen liếc mèo quýt con một cái: “Được rồi, nó không chịu nói chuyện, đợi nó quen thuộc nơi này rồi nói.”

“Vậy thôi…” Bé Ragdoll hơi ủ rũ: “Tui còn muốn hỏi nó có sức ăn như trong truyền thuyết hay không, sau này không chừng còn phát triển thành đối tác ăn uống nữa.”

Nhưng hiển nhiên, bé mèo quýt cũng không có ý muốn làm quen. Sau khi phát hiện nơi này không chỉ có một con mèo là mình, bé mèo quýt không còn bài xích bình sữa Văn Tâm đưa qua nữa. Nó nâng móng vuốt, kê miệng uống ừng ực. Chỉ chốc lát sau bụng nhỏ đã tròn vo, Văn Tâm và một đám người xem vui mừng vô cùng, lộ ra nụ cười hiền từ: “Uống là được rồi, nhìn dáng vẻ này chắc chắn sau này cũng sẽ thành mèo quýt lớn nhanh thôi.”

Hạ Lệ nói: “Bé mèo này trông rất ngoan, không thì cứ mang theo nó đi.”

Lý Phỉ Nhi hùa theo: “Đồng ý đồng ý.”

Văn Tâm lại nhìn thoáng qua ba con mèo khác trong nhà, nói: “Được rồi, nếu là mang con nào trong bất cứ chúng thì chắc sẽ quậy đánh nhau cho xem, mang đứa nhỏ nhất thì chắc mọi người không ý kiến gì nhỉ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-41-tan-sung-2.html.]

Bé Ragdoll lập tức kêu meo meo mấy tiếng: “Sao lại không ý kiến?”

Ánh mắt mèo đen trầm xuống.

Đúng lúc này, bé mèo quýt thả bình sữa không xuống, rục rịch bò ra khỏi ổ mèo. Ý định của mèo quýt rất đơn giản, muốn thu thập nhiều tin tức thì hiển nhiên phải tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài. Mà đối với một con mèo thì trừ phi lớn thêm mấy tháng nữa, nếu không thì toàn bộ hành động sau này của nó đều phải dựa vào người phụ nữ vừa đút sữa kia rồi.

Nhưng, còn chưa đợi nó bò đến, cô ấy đã đau lòng bế nó vào lòng bàn tay.

Văn Tâm thật cẩn thận bế mèo con lên, như đang ôm một món trân bảo vậy. Nó nhỏ quá, lại yếu ớt nữa. Văn Tâm chỉ sợ mình không cẩn thận một xíu thì sẽ đánh rơi nó mất, hoặc chỉ cần dùng một chút lực thì sẽ làm nó đau. Quan trọng hơn, từ trên người nó, Văn Tâm nhìn thấy bóng dáng của con mèo quýt mà kiếp trước cô từng nuôi.

Mèo quýt lớn đã làm bạn cùng Văn Tâm mười năm, từ khi cô vẫn còn là một học sinh tiểu học. Mèo quýt lớn cùng cô lớn lên, cùng cô đi qua không biết bao nhiêu mưa gió. Mỗi lần Văn Tâm mệt mói lạc lối sẽ đều ôm mèo quýt tâm sự. Tuy mèo quýt không hiểu gì, nhưng cái bụng mềm như bông kia mang đến ấm áp vô hạn cho Văn Tâm.

Giờ Văn Tâm đã không còn ở thế giới của mình, cũng không biết mèo quýt lớn có khỏe không, không biết ba mẹ có sống vui không… Không được không được, không thể nghĩ đến nữa, lại nghĩ nữa sẽ khóc mất!

“Bé con à, phải nhanh lớn lên nhé!”

Cố gắng đè xuống thương cảm, Văn Tâm cầu nguyện. Bé mèo quýt dường như có cảm ứng, dùng móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay Văn Tâm. Ngứa, không đau tí nào. Văn Tâm phì cười: “Đúng là bé con ngoan ngoan mà.”

Mọi người sôi nổi đồng ý, ánh mắt nhìn Văn Tâm có chút hâm mộ. Sao mà Văn Tâm lại có nhiều mèo thế chứ, hơn nữa con nào con nấy còn ngoan ngoãn như vậy. Xem ra, đến lúc tham gia chương trình sẽ lại nổi rồi.

Nói thế nào nhỉ, cùng người không cùng mệnh, có người vắt óc tìm mưu kế để nổi mà không được, Văn Tâm chỉ cần dựa vào mấy con mèo đã chiếm đóng hotsearch. Fans của mấy con mèo này còn nhiều hơn mấy minh tinh nhỏ nữa kìa.

Trên mặt Hạ Lệ cũng tràn ngập vui sướng: “Tôi cảm thấy còn mèo này hoàn toàn có thể debut.”

Văn Tâm ha ha cười, đang muốn giới thiệu đám nhóc nhà mình cho người đại diện xem có thể lên kế hoạch đẩy gì không. Ai ngờ, trừ bỏ mèo rừng không biết vì sao lại ngủ giữa phòng khách, Nhóc con và Em gái không biết khi nào lại không hẹn mà cùng rời khỏi rồi.

“Í, mèo đâu?” Văn Tâm khó hiểu.

Loading...