Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 41: Tân sủng (1)
Cập nhật lúc: 2024-11-10 21:10:17
Lượt xem: 29
Trong góc phòng khách, mèo con dưới ánh đèn sưởi ấm áp ăn uống no đủ đã sớm ngủ say. Nhưng dưới ánh nhìn của mọi người, đặc biệt là ánh mắt chăm chú của ba con mèo lớn kia, cái chân ngắn ngủi như cảm giác được gì đó, đạp không một cái. Giây tiếp theo, bé mèo con oa oa nức nở tỉnh lại. Đám người sợ tới mức nhanh chóng vọt lại.
“Sao vậy sao vậy, bé con có phải lạnh không?”
“Tôi thấy chắc là nó nóng đó, cái máy sưởi lớn như vậy mà.”
“Có phải đói bụng không?”
Mấy người mồm năm miệng người thảo luận, trong lòng đám mèo lại hụt hẫng. Chua nhất phải kể đến mèo rừng vốn không được coi trọng.
“Rõ ràng là tui trước mà, tui vào nhà này trước mà, tui biết Văn Tâm trước mà, sao nó có thể tham gia chương trình chứ…”
Mèo đen liếc anh ta, trong mắt rõ ràng viết: Thằng nhóc, luận thứ tự trước sau thi mi là không có tư cách nói tới nhất đó.
Ngay cả bé Ragdoll ngày thường vô tâm vô phế một lòng nuôi mỡ cũng không tự chủ được nhìn lại mình: “Tui cũng là một bé mèo con mới ba tháng mà, sao lại không có ai quan tâm tui?”
Mèo rừng nghĩ sao nói vậy: “Mi tự xem lại hình thể mình đi, mi còn không biết xấu hổi mà nói ra những lời này sao?”
“?” Trên trán bé Ragdoll vạch ra ba đường chỉ đen.
Mèo rừng còn ngại không đủ, không sợ c.h.ế.t tiếp một câu: “Không phải ta nói quá chứ, quý cô ăn ít tí đi.”
Bộp!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trước mắt mèo rừng tối sầm. Linh hồn trực tiếp bị một vuốt đánh bay về cơ thể thật luôn!
Ragdoll còn ngại chưa đủ, thừa dịp mèo rừng đang trong trạng thái vô ý thức lại giẫm giẫm đạp đạp, đạp đến mức mèo rừng đáng thương sắp tắt thở luôn, mèo đen mới thương xót kêu ngừng: “Tạm vầy là được rồi, đừng g.i.ế.c chết.”
Bé Ragdoll thở phì phì: “Yên tâm, mạng anh ta dai lắm.”
Mèo đen nhớ tới mèo rừng nhiều lần khiêu khích, tràn đầy đồng cảm.
_______________________
Cùng lúc đó, trong phòng thí nghiệm của một Đại học nổi tiếng tại Mỹ. Thiếu niên mười bốn tuổi được xưng là thiên tài cuối cùng của thế kỷ - Lâm An, lúc này đang nằm trên bàn thực nghiệm, tiếp nhận kiểm tra đại não và toàn thân. Nhưng điều mà toàn bộ nhân viên nghiên cứu, bao gồm cả Lâm An không thể ngờ đến chính là, cuộc kiểm tra vừa bắt đầu chưa đến một giây thì đại não Lâm An đã có phản ứng xấu, sóng não đột ngột biến thành đường thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-41-tan-sung-1.html.]
Toàn bộ nhân viên nghiên cứu khiếp sợ, một lãnh đạo người Hoa nhíu nhíu mày: “Không thể nào, dù Lâm An đang ở trạng thái gây tê thì sóng não vẫn hoạt động chứ.”
“Giáo sư Lâm, chuyện này có liên quan đến ý nguyện của cậu áy không?” Một cô gái tóc vàng hỏi.
Lãnh đạo người Hoa lắc đầu: “Không đâu, buổi thực nghiệm kiểm tra đo lường này là do Lâm An đích thân đồng ý.”
“Vậy thì vì sao…”
“Dù thế nào thì thực nghiệm tạm thời ngưng.” Lãnh đạo người Hoa vẻ mặt sắc lạnh, cho người đưa Lâm An đã mất ý thức xuống.
_______________________
Ý thức dần dần thu hồi. Lâm An tỉnh lại, vừa tỉnh đã thấy có gì đó không đúng. Cậu vốn đang tiếp nhận kiểm tra đo lường, mấy chuyện được tiêm vào loại thuốc mê vô hại với cơ thể kia đối với Lâm An kỳ thật không quá xa lạ. Nhưng lúc này lại hơi khác với lúc trước.
Lâm An cảm nhận được rõ ràng hoàn cảnh xung quanh thay đổi. Không phải là phòng thí nghiệm lạnh băng quen thuộc, không ngập mùi thuốc sát trùng như thường ngày, độ ẩm trong không khí thấp hơn nhiều, nhiệt độ cơ thể của mình cũng cao hơn trước ba độ. Kiểm tra xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao…
Lâm An muốn mở to mắt. Nhưng đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng thảo luận ồn ào.
Giọng một người phụ nữ: “Thời gian quay chương trình là hai tuần sau, hoàn toàn có đầy đủ thời gian chuẩn bị.”
Một người phụ nữ khác nữa lo lắng nói: “Chỉ là nó nhỏ quá, nếu không thì để tôi mang mèo lớn đi.”
Người phụ nữ khác lại nói: “Mèo con cũng được mà, cho khán giả xem quá trình lớn lên của mèo con, rất hấp dẫn đó.”
Đầu óc Lâm An nhanh chóng xoay chuyển. Đầu tiên, nơi này chắc chắn không phải phòng thí nghiệm, nhân vật hoàn cảnh đều không đúng. Tiếp theo, từ cuộc thảo luận của ba người phụ nữ kia có thể suy ra, bọn họ là người của giới giải trí, sắp tham gia một chương trình liên quan đến động vật.
Cuối cùng, cũng là điểm mấu chốt nhất, Lâm An phát hiện, hình như mình không phải người…
Ừm… Hình như mèo trong mà mấy cô ấy nói, chính là mình.
Ý thức được sự thật này, Lâm An không hoảng loạn chút nào. Cho dù chuyện này đã vượt khỏi các triết lý khoa học mà cậu biết, nhưng trải qua nhiều năm nghiên cứu học tập, Lâm An đã sớm học được tâm thái bình bình ứng đối hết thảy mọi chuyện. Chỉ là biến thành mèo thôi, cậu vẫn còn ý thức con người mà. Không chừng chuyện ngoài ý muốn này còn có thể trở thành đề tài nghiên cứu mới của cậu.
Về chuyện ý thức con người có thể rời khỏi thân thể hay không, giới khoa học đã có nhiều ý kiến thảo luận, nhưng vẫn không hề có một đáp án xác thực nào. Lâm An tin, chỉ cần cậu tiếp tục duy trì ý thức của mình trong hình mèo này, cậu có thể tìm ra mấu chốt của vấn đề này. Đây chắc chắn sẽ là một phát kiến khiến toàn nhân loại khiếp sợ.
Cho nên, điều quan trọng nhất bây giờ là phải xác nhận cậu có còn ở tuyến thời gian của mình không.