Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 82
Cập nhật lúc: 2025-02-22 09:56:13
Lượt xem: 12
Nói xong còn muốn che mũi Vương Phong lại. Trương Ngạn Khanh thè lưỡi ra: "Có sao đâu, các cậu tự che chắn mùi thối đi, hì hì hì."
Dọc đường một người bảy quỷ ồn ào náo nhiệt, xe máy điện vững vàng để lại một dấu bánh xe trên đường. Trên dấu bánh xe xuất hiện một loạt dấu chân màu đen.
Công viên giải trí bỏ hoang này đã có từ mười năm trước, nghe nói là do vị trí địa lý không tốt, cách đó không xa còn có nhà máy gỗ của Tôn thị. Lúc này, công viên giải trí này đã đầy cỏ dại, cổng sắt của công viên giải trí cũng rỉ sét loang lố, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng côn trùng.
Vương Phong đến nơi, Phó Vãn và Đoàn Đoàn đã ở bên trong. Phó Vãn trong tay cầm một ly nước ép nho, Đoàn Đoàn bên cạnh đang cầm một chiếc chảo đáy bằng.
Vương Phong giẫm phanh xe máy điện lại, quay đầu nhìn thấy chuyên gia Tạ Khiêm và cảnh sát Phùng ở cục cảnh sát cũng đã đến. Tạ Khiêm cau mày nhìn chằm chằm Vương Phong, ánh mắt cậu ấy chuyên xuống nhìn những dấu bánh xe in trên mặt đắt.
Phùng Kiện cũng nhìn qua, nhìn thấy những dấu chân màu đen liên tiếp trên dấu bánh xe, lập tức cau mày nói: "Dấu chân này của ai? Còn có người khác ư?"
Nhìn vào kích thước của dấu chân, Phùng Kiện phán đoán chỉ có 22, có vẻ như là dấu giày của trẻ em.
Gió thổi, từng cơn gió lạnh thổi bay cỏ dại lan tràn trong công viên giải trí. Họ nhìn thấy một bóng đen, bóng đen đó càng lúc càng gân, trong gió lạnh vang lên giọng nói dịu dàng nhưng vô cùng lạnh lùng của người phụ nữ: "Các con yêu quý, đến chỗ mẹ nào."
Đám Tư Tư phát ra tiếng thét ma quỷ nhọn sắc, hoảng loạn la hét và trốn sau lưng Vương Phong.
"Quỷ Mẫu đến rồi."
"Cứu mạng, Quỷ Mẫu đến rồi!"
Vương Phong hoảng hốt, chẳng lẽ anh ấy đã cố gắng hết sức để giúp đỡ mấy đứa nhóc này, nhưng cuối cùng chúng nó vẫn bị kẻ xấu phát hiện? Từ trong gió lạnh, một người phụ nữ xuất hiện. Mái tóc dài màu đen như bùn của rũ rượi, đôi chân trần trụi bước đến trước mặt mọi người.
Tạ Khiêm nhìn Quỷ Mẫu với vẻ mặt nghiêm trọng, cậu ấy lập tức rút kiếm gỗ đào ra chĩa vào người phụ nữ: "Ngươi không phải người cũng không phải quỷ! Có phải ngươi đã phát lệnh truy nã quỷ theo lệnh của Âm Ty không?"
Túi câu hồn màu xám ở bên hông Tạ Khiêm bắt đầu rung động dữ dội, bên trong truyền ra tiếng gào thét kinh hoàng của thủy quỷ nam: "Quỷ Mẫu, cứu mạng tôi, mau cứu mạng tôi!"
Người phụ nữ dường như không thèm để ý đến Tạ Khiêm, nói đúng ra nơi này không ai có thể lọt vào mắt xanh của cô ta.
Quỷ Mẫu che đi vết sẹo trên mặt, nở nụ cười dịu dàng đầy ôn nhu, đôi mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm Tư Tư và những con quỷ khác: "Các con yêu quý, mẹ đã tìm các con rất lâu rồi, rất lâu rồi."
Tiếng hét hoảng sợ của ma quỷ vang dội khắp bầu trời, Phó Vãn xoa xoa tai, cô ném chai nước nho đã uống xong xuống đất, vươn một ngón tay trắng nõn ấn vào cánh cửa sắt rỉ sét mục nát trước mặt.
Cánh cửa lớn của công viên giải trí vang lên tiếng "Kẽo kẹt" chuyển động, sau đó là tiếng "Rầm" vang dội, cánh cửa lớn của công viên giải trí đóng sập trong nháy mắt, như bị tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.
Tiếng đóng cửa nặng nê thu hút sự chú ý của mọi người.
Bóng đêm buông xuống, trước bánh xe quay bỏ hoang, Phó Vãn đột ngột giơ tay búng tay, cô mỉm Cười nói: "Chào mừng đến với Công viên giải trí Trăm Quỷ."
Phía sau những trò chơi cũ kỹ mục nát, ánh sáng hồng tím rực rỡ bừng lên.
Cỗ máy mục nát như được rót vào một sức sống mới, công viên giải trí đã bị bỏ hoang mười năm này lại một lần nữa trở nên lộng lẫy như xưa. Cây búa khổng lồ lắc lư qua lại, con tàu cướp biển hung hãn lao vun vút, chiếc đu quay êm ái quay ngược chiều kim đồng hò, xe lửa đậu trên nước và đường ray cao chót vót chờ đợi những vị khách sắp đến.
Ánh sáng hồng tím rực rỡ càng tô điểm thêm bầu không khí vui vẻ của nơi này. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, công viên giải trí bỏ hoang mười năm này hồi sinh rồi à? Chỉ bằng cái búng tay của Phó Vãn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/82.html.]
Phùng Kiện lập tức nhìn về phía Tạ Khiêm, chẳng lẽ huyền tu đều có loại kỹ năng này sao? Đây mới là phát hiện nguồn năng lượng mới, hiệu quả cao vô cùng.
Tạ Khiêm... đương nhiên không có.
Không chỉ cậu ấy không có, sư phụ của cậu ấy cũng không có, cậu ấy thậm chí còn chưa từng nghe đến chuyện này! Phó Vãn còn thâm sâu hơn tưởng tượng của cậu ấy nhiều.
Tạ Khiêm suy nghĩ, nói: "Có lễ cô ây đã tạo ra một ảo ảnh, không phải là thật." Hóa ra chỉ là mánh khóe che mắt. Phùng Kiện lập tức lại nghĩ đến vụ án Đàm Kính Nghiệp Trần Lệ, chẳng lẽ lúc đó hai người họ cũng ở trong ảo ảnh? Khung cảnh trước mắt cuối cùng cũng khiến Quỷ Mẫu nhìn thẳng vào Phó Vãn, ánh mắt cô ta vô cùng cảnh giác, tràn ngập sự cảnh báo.
Phó Vãn đón nhận ánh mắt âm trầm của Quỷ Mẫu, nhoẻn miệng cười nhạt: "Đêm nay tôi và Đoàn Đoàn đến đây để buôn bán."
Đoàn Đoàn gật đầu đồng tình: "Nho hái lâu rồi sẽ hỏng, Đoàn Đoàn giúp mẹ ép lây nước nho."
Ăn nhậu, vui chơi, sao công viên giải trí sôi động này lại thiếu chỗ ăn uống được?
Mọi người nhìn về phía hai mẹ con, thấy phía sau họ có một người giấy màu đen mềm oặt, cõng trên lưng một chiếc túi đen, từ bên trong tỏa ra hương nho, có lẽ là được vận chuyển đến đây.
Thực ra ban đầu họ muốn nhờ hòe tinh mang tới, nhưng năng lực của hòe tinh không đủ, không thể đi xa đến vậy.
Phó Vãn nhìn bảy tên quỷ nhỏ, mỉm cười nói: "Chào mừng các bạn trở thành những khách hàng đầu tiên được thưởng thức nước nho tươi ngon nhất."
Phó Vãn gọi hệ thống mỹ thực ra: "Nên phát nhiệm vụ rồi đấy."
Hệ thống mỹ thực: [...]
Hệ thống khóc lóc chạy đi, sao lại bắt nó phát nhiệm vụ chứ?
Phó Vãn: "Nhanh lên."
Hệ thống mỹ thực phẫn nộ, hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng: [Chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ chỉ nhánh - mở quầy hàng trong công viên giải trí, nhận được lời khen ngợi từ một trăm du khách, phần thưởng nhiệm vụ: Kho nguyên liệu thực đơn +1, thời hạn nhiệm vụ: Đêm nay.]
Phó Vãn: "Tốt, tiếp tục."
Hệ thống mỹ thực: [?]
Ký chủ, cô có nghe rõ không, tôi nói là một trăm người đấy! Cái công viên giải trí vứt đi này, mấy con quỷ nhỏ đó cộng lại cũng chưa được một trăm.
Quỷ Mẫu nhìn chằm chằm Phó Vãn, cười lạnh lùng, rất hài lòng với cô, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Toàn bộ huyền tu ở Ninh Thành không ai dám đắc tội cô ta, nữ huyền tu trước mặt này cũng Vậy.
Tư Tư không biết Phó Vãn hay Quỷ Mẫu giỏi hơn, nhưng cô bé vẫn biết thông cảm cho Phó Vãn.
Ít nhất bọn họ không bị Quỷ Mẫu bắt đi nhanh quá, ít nhất thi cốt của Trương Ngạn Khanh và những người khác đã được tìm thấy, ít nhất... Trước khi bị Quỷ Mẫu bắt đi, cô bé luyện thành hồng y quỷ đồng, ít nhất đã cảm nhận được tình cha ấm áp là như thế nào.
Làm người sao có thể tham lam như vậy được? Cô bé không phải là một đứa trẻ tham lam. Cho nên...
Tư Tư dùng quỷ lực đây Vương Phong về phía Phó Vãn, tuyệt vọng hét lên: "Chạy mau, tách ra chạy!"
Trương Ngạn Khanh, Lưu Viện, Đậu Đậu và sáu quỷ nhỏ còn lại sợ hãi, chia thành bảy hướng khác nhau chạy trốn.