Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 83
Cập nhật lúc: 2025-02-22 09:59:40
Lượt xem: 16
Quỷ Mẫu cười khặc khặc, chân nhỏ được bọc trong mảnh vải thối rữa thong thả đuổi theo sau, bà ta không hề lo lắng bảy quỷ nhỏ có thể chạy đi đâu, dùng giọng nói âm trầm đây tình thương của người mẹ nói: "Các con ngoan, mẹ đưa các con tới công viên giải trí chơi nhé."
Vương Phong nghe tiếng thét chói tai của đám Tư Tư, cũng không biết mấy đứa trốn ở đâu, vô cùng lo lắng nhìn về phía Phó Vãn: "Đầu bếp Phó, bây giờ phải làm sao? Cô mau giúp đỡ Tư Tư và Ngạn Khanh đi."
"Giúp tôi ép nước đi." Phó Vãn mân mê quả nho, bí ẩn nói: "Trò chơi, mới chỉ bắt đầu."
Vương Phong không hiểu rõ nguyên do, chỉ đành nghe lời Phó Vãn đi ép nước. lạ Khiêm nghe thấy tiếng cười cuồng loạn của thủy quỷ từ chiếc túi câu hồn màu xám bên hông:
"Trò chơi mới vừa bắt đầu? Ha ha ha, tiểu huyền tu bây giờ mạnh miệng nhỉ, sao vừa rồi thấy Quỷ Mẫu lại hèn như cún vậy?"
Phùng Kiện ở bên cạnh không thể nhịn được nữa, nổi giận nói: "Tên thủy quỷ nhà cậu, cậu có biết mình bị người ta dìm xuống nước c.h.ế.t đuối không, còn ở đó mà tiếp tay cho giặc?"
Phùng Kiện cảm thấy đầu óc nam thủy quỷ này có vấn đề, chắc chắn là bị người ta hại chết, không tìm cách giải thoát cho mình đi mà còn suốt ngày tìm cách bắt trẻ con nộp cho Quỷ Mẫu.
Bị Tạ Khiêm nhốt trong túi câu hồn lâu như vậy, nhưng anh ta vẫn một mực không chịu hé lộ bắt kỳ thông tin nào.
Quả nhiên, ác quỷ đáng thương tất có chỗ đáng giận!
Thủy quỷ liên tục cười lạnh: "Thế thì làm sao? Dù sao tôi cũng c.h.ế.t rồi! Tôi trả giá nhiều như vậy vì kế hoạch viên mộng của Viện Phúc lợi, kết cục còn bị c.h.ế.t chìm, vậy mà còn không cho tôi đổi chủ làm việc?"
Phó Vãn nghe được ba chữ "Viện Phúc lợi" liền mỉm cười nhẹ, Đoàn Đoàn nghiêng đầu đầy vẻ bối rối,"Kế hoạch viên mộng"? Rõ ràng viện trưởng nói đó là kế hoạch để hoàn thành ước mơ của bọn trẻ mà, lúc ở Viện Phúc lợi cậu bé cũng đã từng rất muốn tham gia.
Thủy quỷ tiếp tục gào thét: "Này, cô tu sĩ huyền môn, cô có biết bà ta là ai không? Bà ta là Quỷ Mẫu! Tất cả các thiên sư ở Ninh Thành, đứng đầu là Trần Lâm Giang, đều phải nghe theo lời bà ta, cô mau thả tôi ra! Nếu không, đợi đến khi ra ngoài được, tôi sẽ bảo Quỷ Mẫu g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả các người, sau đó đem âm hồn của các người treo lên Chợ Ma bán!"
"Ò, vậy sao?" Phó Vãn thong thả ung dung: "Vậy anh có biết sinh hồn của Trần đại sư đã bị tôi luyện thành Trường Minh Chi Hỏa không?"
Đoàn Đoàn nhớ lại đêm hôm đó, cậu bé ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng vậy, âm hồn của tên thầy tu hư hỏng đó đã bị mẹ thiêu thành tro rồi." Thủy quỷ nằm trong túi câu hồn không thể tin nổi: "... Sao có thể?" Phó Vãn nhàn nhã đáp: "Anh có thể thử xem."
Thủy quỷ hết kiêu ngạo nổi: "..."
Lời nói của Phó Vãn vẫn còn nhiều điểm khả nghi, nhưng nam thủy quỷ đột nhiên im bặt.
Tạ Khiêm che túi câu hồn lại, vô cùng ngạc nhiên nhìn Phó Vãn, chuyện của Trần Lâm Giang quả nhiên có liên quan đến Phó Vãn?
Sư phụ suy đoán Trần Lâm Giang bị trời phạt, linh hồn của ông ta phải bị Thiên Đạo đánh cho hồn phi phách tán rồi mới đúng, kết quả là bị Phó Vãn lén lút làm mắt?
Đám người Phùng Kiện, Vương Phong có lẽ còn chưa cảm nhận được, nhưng Tạ Khiêm lại không khỏi rùng mình. Cô đây là đoạt hồn với Minh Quân địa phủ, vậy mà vẫn bình an vô sự. Chẳng lẽ Minh Quân còn sợ hãi cô sao?
Phó Vãn rốt cuộc có địa vị gì mà ngay cả địa phủ cũng phải nể nang? Các vị đại lão đi âm phủ ở Bắc Kinh cũng không có được sự nể trọng này mà? Phùng Kiện cũng không nghĩ được nhiều đến vậy, trong lòng anh ấy lo lắng bắt an, Phó Vãn một tay ấn thủy quỷ vào đáy sông, giỏi như vậy mà giờ cũng không đánh với Quỷ Mẫu, Phùng Kiện lo lắng hỏi: "Quỷ Mẫu này rốt cuộc là ai vậy?" Tạ Khiêm lập tức giải thích: "Tôi cũng không rõ lắm, chỉ là nghe sư phụ nói, Quỷ Mẫu là người bán âm."
Phùng Kiện cau mày, vẻ mặt đầy hoang mang: "Người bán âm là sao?" Tạ Khiêm: "Sư phụ tôi kê, Quỷ Mẫu quan cai quản việc sinh nở, trời sinh nửa người nửa quỷ. Bà ta có thể đi lại tự do trong nhân gian và đặt chân đến Quỷ Thị. Những vị ở Kinh Thị tới âm phủ gặp loại người bán âm này cũng phải hết sức cần trọng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/83.html.]
Phùng Kiện nghe vậy không hỏi thêm gì nữa, người và quỷ thật ra cũng tạm được, làm như vậy đơn giản là vì lợi ích.
"Mẹ, không có nước thì làm sao ép nước nho được?" Đoàn Đoàn đứng trước quây trái cây, bối rối hỏi.
Phó Vãn chỉ vào đáy chảo bằng phẳng, Đoàn Đoàn lập tức hiểu ý, cậu bé dùng ly giấy nhỏ đặc chế của Phó Vãn múc nước từ đáy chảo ra. Hóa ra mẹ bảo cậu bé múc nước âm phủ từ U Minh là để ép nước nho.
Hệ thống mỹ thực nhìn xót xa: [Ôi ôi ôi ôi tôi bị dùng để chế tạo chảo đáy bằng.]
Phó Vãn thong thả ung dung đặt từng chiếc ly giấy lên bàn đá, xếp thành từng hàng dài, nhìn qua có vẻ như khoảng hai ba mươi chiếc, ở đây đâu ra lắm người như vậy? Phùng Kiện càng xem càng cảm thấy kỳ lạ, Đoàn Đoàn dùng ly giấy múc nước từ đáy chảo bằng, nhưng ly giấy không hề bị ướt, mà nước trong chảo cũng không hề vƠI đi.
Rõ ràng còn cách vài mét, nhưng Phùng Kiện vẫn cảm thấy nước trong chảo khiến anh ấy rợn tóc gáy, vô cùng khó chịu.
Tạ Khiêm cũng không biết đó là loại nước gì, trong lòng thầm suy đoán, nhưng rất nhanh đã bị cậu ấy phủ nhận.
Vương Phong vẫn đang lo lắng cho đám Tư Tư, hỏi: "Đầu bếp Phó, nước nho này chuẩn bị cho ai vậy? Tổng cộng chúng ta cũng chưa đến hai mươi người, mà đã có mấy chục ly rồi. Hay là tạm dừng trước?"
Phó Vãn nhìn ly nước nho trên bàn đá, hơi nhướng mày: "Nhiều à? Vậy —' Cô mỉm cười nhẹ nhàng: "Mời thêm nhiều quỷ đến uống đi, đừng lãng phí."
Tất cả mọi người có mặt: "..."
Có ý gì?
Tạ Khiêm nảy sinh một ý nghĩ vô cùng bất tường, thậm chí là đáng sợ. Ngay sau đó, Phó Vãn giơ tay lên không trung, kết ấn pháp. Trên bầu trời đêm bỗng nhiên xuất hiện một màn hình lớn bằng gợn nước màu vàng kim. Phùng Kiện kinh ngạc.
Vương Phong há hốc mồm.
Tạ Khiêm sợ tái mặt.
Đoàn Đoàn rất phấn khích. Phó Vãn giơ ngón tay ngọc ngà trắng nõn lên, đầu ngón tay cô chạm vào màn hình gợn nước, dưới ngón tay nở hoa, một chuỗi âm tự như nòng nọc hiện lên.
Tạ Khiêm hoảng hốt la lên: "Phó, Phó Thiên sư, Phó tiền bối, xin hãy bình tĩnh! Tôi cầu xin ngài hãy bình tĩnh!"
Phó Vãn nhướng mày nhìn lại, khuôn mặt tuấn tú của Tạ Khiêm trắng bệch không còn một giọt máu, cậu ấy sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, dường như đã sợ hãi đến cực điểm.
Ác, thiếu chút nữa thì quên, thằng nhóc này hiểu minh văn.
"Ngài bị điên à? Lệnh truy nã vàng Kim Thị, thành tâm mời các quỷ đồng có liên quan đến Quỷ Mẫu đến tham gia khu vui chơi giải trí Bách Quỷ ở phía nam thành Ninh. Nhanh đến!"
Tạ Khiêm đã sợ hãi đến mức vô thức dùng kính ngữ với Phó Vãn, cậu ấy nhìn người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo trắng thanh tao như tiên tử trước mặt, khóe môi cô nở nụ cười thanh tao, khí chất lạnh lùng như tuyết, nhưng thế nào cậu ấy lại nhìn ra một tia tà khí.
Điên rồi, thật sự điên rồi.